Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 58 : Hội Quán Violet

Ngày đăng: 15:46 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều khiếp sợ vì câu Diệp Hạo nói.



Giang Cao Nghĩa có cảm giác cậu sinh viên trước mặt này nói thật, cậu ta chắc chắn sẽ ra tay với Vương Chấn.



- Diệp Hạo, đây là xã hội pháp chế.



Giang Cao Nghĩa lên tiếng nhắc nhở.



- Hành vi của Vương Chấn sẽ bị pháp luật trừng phạt.



Diệp Hạo cười không nói gì.



Giang Cao Nghĩa tốt bụng nhắc nhở hắn, mà hắn cũng biết phân biệt nặng nhẹ.



- Chúng ta đi thôi!



Lúc này, Lâm Nhu Nhi trầm giọng nói.



Mà bây giờ Diệp Hạo mới để ý đến Lâm Nhu Nhi, khi nhìn thấy cô nàng, trong đầu lập tức vang lên một câu.



Dùng hoa tả diện mạo, dùng chim làm giọng nói, dùng trăng làm thần, dùng ngọc làm xương, dùng tuyết làm da, dùng thu thủy làm dáng, dùng thơ ca làm tim.



Người phụ nữ trước mặt rất xứng với những lời này, mà cũng chỉ có những lời này mới có thể hình dung được vẻ đẹp của cô nàng.



Đẹp, đẹp một cách kinh diễm.



Nhưng tâm tính hắn đã được Thần Huyết cải tạo, cứng cỏi không biết bao nhiêu lần, chỉ thất thần trong giây lát đã khôi phục lại.



- Cô là…?



- Tôi tên Lâm Nhu Nhi.



- Lâm Nhu Nhi?



Diệp Hạo khẽ giật mình lẩm bẩm.



- Anh biết tôi sao?



Lâm Nhu Nhi thấy biểu tình kinh ngạc nghi ngờ của Diệp Hạo, không khỏi tò mò hỏi.



Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.



- Tôi cảm giác khí chất cô rất tốt, thần thái mạnh mẽ, cho nên vừa rồi suy nghĩ vì sao cô lại có cái tên như vậy thôi.



- Còn rõ ông cụ anh cứu hai tháng trước?



- Nhớ…



- Ông cụ tên Lâm Viễn Đồ, cũng là ông nội tôi.



Lâm Nhu Nhi nói một cách ngắn gọn.



- Ông tôi một tiếng trước đã tỉnh lại, anh đi theo tôi đến thăm ông chứ!




Nghê Tuyết khẽ mỉm cười



- Công tử nói đùa rồi…



Nhìn bộ dạng Nghê Tuyết giống như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.



Mà đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, Diệp Hạo mỉm cười đi đến.



Lúc Trác Cảnh thấy rõ Diệp Hạo, biến sắc nói lắp.



- Cậu… Sao cậu lại tới đây?



- Cậu là ai?



Vẻ mặt Vi Đà không vui quát.



Phòng này đã được hắn bao trọn rồi mà, Diệp Hạo không mời mà tới, rõ ràng không xem hắn vào mắt.



Thực ra Vi Đà trách mắng Diệp Hạo còn có một lý do, xem ra tên này quen biết với Trác Cảnh.



Mà tên như Trác Cảnh có thể kết bạn với nhân vật lợi hại sao?



Nhìn tình hình người này cũng như Trác Cảnh, quê mùa éo chịu được.



Lúc này, Diệp Hạo nhìn qua Trác Cảnh.



- Xem ra anh biết tôi.



Diệp Hạo nói xong, đi tới gần đánh giá Trác Cảnh từ trên xuống dưới.



- Nhưng tôi chắc chắn không quen anh.



- Diệp Hạo, không phải bây giờ cậu nên ở đồn công an sao?



Một câu của Trác Cảnh đã vạch trần thân phận của Diệp Hạo.



Vi Đà chậm rãi đứng dậy, mình rõ ràng đã nhờ người bắt Diệp Hạo vào đồn rồi mà, sao hắn lại thể xuất hiện ở đây?



Không có khả năng, không có đạo lý, không nên như thế!



Diệp Hạo liếc Vi Đà một cái nói:



- Mày là Vi Đà à?



- Sao mày có thể xuất hiện tại đây?



Vi Đà hỏi như vậy không khác thừa nhận thân phận bản thân.



- Mày không cần quản lý do vì sao tao lại xuất hiện ở đây!



Diệp Hạo cười tít mắt, đi tới trước mặt Vi Đà.



- Tao muốn hỏi một vài chuyện, có sẵn sàng trả lời không?



- Bảo vệ, bảo vệ đâu hết rồi?



Vi Đà có dự cảm không tốt, chỉ vào Diệp Hạo quát.



- Vì sao các người để mặc nó xông vào phòng của tôi thế?