Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 588 : Một Chiếc Thuyền Đánh Cá

Ngày đăng: 15:53 30/04/20


Một Chiếc Thuyền Đánh Cá



- ---------------------



Thanh Thanh lập tức lấy ra hai kiện Tiên Bảo đưa cho Phân Thân của Đường Phiên Phiên.



Chợt thần niệm của Đường Phiên Phiên bao phủ túi Càn Khôn của Diệp Hạo, dù Túi Càn Khôn của Diệp Hạo có Cấm Chế nhưng Đường Phiên Phiên vẫn có thể mở.



Cô nàng lấy ra từ trong đó một thanh Tiên Kiếm mà Mộc Kiếm Tông cho Diệp Hạo cùng với Ngũ Sắc Bảo Tháp đều đưa cho Phân Thân của nàng.



- Mỗi Tông Môn mang theo một kiện Tiên Bảo.



Đường Phiên Phiên hạ lệnh.



- Đây là Tiên Bảo của ta.



Hiểu Minh hơi trầm ngâm rồi đưa Tiên Bảo mà mình lấy được trong Tiên Cung ra đưa cho Phân Thân của Đường Phiên Phiên.



Hiểu Minh biết được dụng ý của Đường Phiên Phiên.



Đường Phiên Phiên không muốn nhờ cậy bất kì một ai.



Bởi vậy Hiểu Minh sẽ không để cho Mao Sơn Phái xuất thủ.



Chỉ mang Tiên Bảo của bản thân cho Phân Thân của Đường Phiên Phiên mượn mà thôi.



Đường Phiên Phiên hơi hơi gật đầu rồi quét mắt bốn phía nói.



- Chư vị, có thể rời đi rồi.



Đuổi người?



Tu Sĩ bốn phía có cảm giác hoang đường.



Nơi này cũng không phải của Đường Phiên Phiên nha.



Nàng có tư cách gì đuổi người đây?



Bất quá khi nhìn Đường Phiên Phiên tràn ngập sát khí, Bế Nguyệt Tông vẫn ngoan ngoãn rời đi.



Rất nhanh giữa sân chỉ còn lại Đường Phiên Phiên, Thanh Thanh, Mặc Mặc, Đường Đường, Minh Nguyệt, Vô Nha Tử.



Về phần một số Đệ Tử của Ám Tinh Môn sau khi quét dọn xong chiến trường cũng liền trở về Bách Quỷ Tông.



- Tiểu Thư, ta muốn báo thù.



Thanh Thanh đứng thẳng tắp, con ngươi tràn đầy hận ý nói.



- Hiện tại chúng ta chưa có tư cách báo thù.



Đường Phiên Phiên nhìn Thanh Thanh nói.



- Vậy ta trở về bế quan.



Thanh Thanh lúc này nói.



- Hãy chờ ở chỗ này.



Đường Phiên Phiên trầm giọng nói.



- Phải ở ngay chỗ này chờ.



Đường Phiên Phiên khí phách nói.



- Người nào cũng không dược phép rời đi.



- Tại sao?
Lúc này khoang thuyền tràn vào rất nhiều nước sông.



- Nhanh lên đi.



Thủy Lão Tứ thấy nước ngập trong thuyền ngày càng cao thì nói.



- Thế nhưng hắn thì sao?



Thủy Dao chỉ thanh niên kia nói.



- Hắn sẽ không có việc gì dâu.



Thủy Lão Tứ bắt được Thủy Dao rồi chạy ra khỏi khoang thuyền.



Đến boong thuyền, Thủy Lão Tứ đeo cho Thủy Dao một chiếc phao, sau đó ánh mắt của lão hướng nhìn về bốn phía boong thuyền.



Đúng lúc này Thủy Lão Tứ thấy một màn rung động.



Một con lươn dài ba mét đang nổi trên mặt nước lạnh lùng nhìn mình.



Lươn?



Thủy Lão Tứ xác nhận được con này là lươn.



Nhưng có con lươn nào dài 3 mét sao?



- Gia Gia, đây là con gì?



Thủy Dao nhìn thấy con lươn kia thì hoảng sợ hỏi.



- Ta - - ta cũng không biết.



Thủy Lão Tứ làm sao biết đây?



Con lươn kia nhìn chằm chằm Thủy Lão Tứ ước chừng ba hơi thở rồi nhào tới lão, nhưng khi con lươn này còn cách Thủy Lão Tứ ba mét thì nó như cảm ứng được gì đó, đôi mắt lạnh lẽo của nó nhìn về phía thanh niên đang chìm nổi trong khoang thuyền kia, trên người thanh niên kia tỏa ra một cỗ ba động khó nói.



Loại ba động này làm nó kiêng dè.



Chợt con lươn này rút đi.



Đúng, lui mất tiêu luôn.



- Gia Gia, tại sao nó chạy thế?



Thủy Dao kinh ngạc hỏi ông minhg.



- Ta - - ta cũng không rõ.



Thủy Lão Tứ nhìn thoáng qua bốn phía rồi chạy qua ôm lấy một khối gỗ sau đó đến bên người cháu gái mình.



- Thuyền sẽ nhanh chìm, đến, ôm lấy khối gỗ nổi này đi con.



Thủy Lão Tứ trầm giọng nói.



Thủy Dao vội vàng ôm chặt khối gỗ.



Lúc này thì chiếc thuyền đánh cá cũ nát chậm rãi chìm xuống nước.



Thủy Dao nhìn xung quanh thì ánh mắt sáng lên.



- Gia Gia, nhìn bên kia.



Thủy Lão Tứ nhìn theo hướng cháu gái mình chỉ thì nhìn thấy một thanh niên đang chìm nổi trong nước.



- Tiểu tử này mạng lớn thật.