Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 594 : Ước Hẹn Hai Năm

Ngày đăng: 15:53 30/04/20


Ước Hẹn Hai Năm



- ---------------------



- Nếu như vậy thì ta đành phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.



Diệp Hạo trầm giọng trả lời.



- Chờ?



Ngọc Hành khẽ giật mình hỏi lại.



Chờ đợi có giá trị gì?



- Qua không bao lâu nữa thì người kia sẽ Độ Kiếp.



Diệp Hạo nhìn Diệp Hạo nói.



- Mà người kia ở Kim Đan Cảnh và Nguyên Anh Cảnh đều đi đến Thập Chuyển.



- Đạt đến Thập Chuyển thì như thế nào? Cũng không phải đối thủ của Huyền Nữ đâu.



- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.



Diệp Hạo làm ra vẻ thần bí đáp.



Ngọc Hành nghe thấy Diệp Hạo nói vậy cũng không tiếp tục bàn vấn đề này nữa.



- Ngươi có cần thêm gì không?



- Thời gian tới ta sẽ trong nay tu luyện.



Diệp Hạo trầm giọng nói.



- Ngươi cứ việc tự nhiên sử dụng nơi này.



Ngọc Hành cười đáp ứng.



Ngọc Hành rời đi không bao lâu thì đưa đến một cái Túi Càn Khôn.



Trong Túi có 3000 Thượng Phẩm Linh Thạch cùng Thượng Phẩm Linh Đan chữa thương.



Diệp Hạo cũng không nói cái gì, chỉ yên lặng ghi vào trong lòng.



Sau đó hắn ngủ trong thư phòng của Ngọc Hành.



Đúng, đi ngủ.



Ngọc Hành không biết Diệp Hạo đang làm cái gì.



Bất quá hắn cũng không quấy rầy Diệp Hạo.



Diệp Hạo ngủ trong thư phòng Ngọc Hành một mạch ba tháng, sau ba tháng hắn từ biệt Ngọc Hành một mình lên đường.



Gửi gắm tình cảm nơi Sơn Thủy, du ngoạn sông núi.



Trong thời gian này hắn đi đến Kê Minh Sơn.



Nhìn Kê Minh Sơn, trong mắt Diệp Hạo lộ ra thần sắc cảm khái.



Những năm này Diệp Hạo lưu lại cho Ám Tinh Môn quá nhiều tài nguyên, những tài nguyên này dù so với Chính Đạo Tông Môn cũng không kém bao nhiêu, mà Diệp Hạo còn đặc biệt lưu lại một chút tài nguyên ở Kê Minh Sơn, vì phòng ngừa tài nguyên Ám Tinh Môn sẽ có lúc suy sụp.



Nhừn không ai nghĩ một chút tài nguyên này Ám Tinh Môn chưa dùng tới mà Diệp Hạo đã phải dùng.
Không có lòng tin vào hắn?



Huyết Liên Hải tự tin hai năm qua chiến lực của bản thân tăng lên gấp 10 lần, trong cùng cảnh giới hắn cảm thấy không ai có thể làm đối thủ của mình.



- Ngươi cảm thấy ta vẽ vời cho thêm chuyện sao?



Đúng lúc này một thân ảnh phiêu miễu giữa không trung thản nhiên nói.



- Không dám.



Dù trong lòng Huyết Liên Hải nghĩ như vậy, nhưng hắn nào dám thừa nhận, hắn đâu phải đồ ngu.



- Nếu ta không cầm cố tu vi của nàng, dưới tình huống cùng cảnh giới nàng có thể miểu sát ngươi.



Huyền Nữ lườm Huyết Liên Hải một cái rồi nói.



Huyết Liên Hải vừa muốn phản bác nhưng đột nhiên nhớ đến giằng co trước đó, hắn không khỏi rùng mình một cái.



Dường như Đường Phiên Phiên còn chưa thể hiện toàn bộ chiến lực của mình.



- Đường Phiên Phiên, ngươi và Huyết Liên Hải giao thủ không được sử dụng Thần Thông ta lưu lại.



Huyền Nữ nhìn Đường Phiên Phiên thản nhiên nói.



Ánh mắt Đường Phiên Phiên lóe lên.



Nàng tu luyện rất nhiều Thần Thông do Huyền Nữ truyền thừa.



Điều kiện này rõ ràng kêu Đường Phiên Phiên tự phế đi võ công.



- Điều này không công bằng.



Hiểu Minh từ xa chạy đến phẫn nộ quát.



- Đừng quên ngươi cũng lấy được không ít chỗ tốt từ ta.



Huyền Nữ nhìn Hiểu Minh lạnh lùng nói.



- Còn nữa nơi này không tới phiên ngươi nói chuyện.



Hiểu Minh như bị sét đánh, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.



Ngay khi Hiểu Minh rơi xuống, Ngọc Hành nhanh tay đỡ hắn lại.



Trong mắt Ngọc Hành tràn đầy hoảng sợ.



Hai năm qua Hiểu Minh cũng đã vọt đến Trọng Kiếp Cửu Chuyển, nhưng tu vi này cũng không chịu nổi một đòn của Huyền Nữ.



Tu vi của đối phương khinh khủng cỡ nào chứ?



- Ta muốn hỏi chút nữa còn có hạn chế hay không?



Mặc Mặc không nhịn được hỏi.



- Ồn ào.



Huyền Nữ phất ống tay áo lên, con ngươi Mặc Mặc co rụt lại, sau đó lại mở to trở nên vô hồn.



Đường Phiên Phiên ý thức được gì đó.



Thần Niệm quét qua khuôn mặt nàng lập tức biến đổi.