Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 612 : Thiệp Mời

Ngày đăng: 15:53 30/04/20


Thiệp Mời



- ---------------------



Lăn ra ngoài!



Nhục nhã một cách công khai đây mà!



Lãnh Phong nhìn ánh mắt đầy oán hận của Lãnh Tuyết, hắn liền thu hồi oán hận, bởi vì hắn biết mình không thể đắc tội với cô gái trước mắt.



Lãnh Tuyết có thân phận gì?



Lục Đại Trưởng Lão của Võ Điện a.



Còn nữa Điện Chủ Võ Điện là Đạo Sư cũ của Lãnh Tuyết, địa vị Lãnh Tuyết khẳng định sẽ theo Trương Lan như nước lên thì thuyền lên, chưa kể Lãnh Tuyết có quen biết với Diệp Hạo nữa.



Nếu đắc tội với vị này, người ta muốn giải quyết một Lãnh gia nhỏ bé không phải chỉ cần một câu nói.



- Tôi đi là được chứ gì.



Lãnh Phong nói đến đây xoay người rời đi, nhưng được vài bước, hắn quay người nhìn Lãnh Tuyết nói.



- Lãnh gia lúc nào cũng hoan nghênh cô trở về nhà.



Nói xong, vội vàng rời đi.



Tâm cơ a.



Lãnh Phong nói câu này cũng không phải đơn giản cho Lãnh Tuyết nghe mà muốn nói cho giai tầng quyền quý ở đây nghe.



Lãnh Tuyết dù như thế nào cũng là người của Lãnh gia.



Lãnh Tuyết nhìn bóng lưng của Lãnh Phong, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.



- Người như vậy không đáng để bực bội.



Diệp Hạo cười lên tiếng.



Lãnh Tuyết bóp miệng nặn ra nụ cười rồi ngồi xuống.



Lúc này một nữ tử có dáng người không tệ đến mời rượu.



Dù ai đến Diệp Hạo cũng không cự tuyệt.



Rất nhanh mấy trăm khách quý giữa sân đều cùng Diệp Hạo kính một lần.



- Diệp Chân Tiên, ngài quả nhiên ngàn ly không say nha.



Lâm Như Long là người cuối cùng bưng chén rượu tới.



Kỳ thật Lâm Như Long cũng không muốn kính Diệp Hạo chén rượu này.



Nhưng khách quý toàn trường đều đến mời hết rồi.



Nếu Lâm Như Long hắn không mời rượu chẳng khác nào không nể mặt Diệp Hạo.



Không nể mặt Diệp Hạo, ý này rất nguy hiểm a, khó nói việc có người ra tay với Lâm gia hay không.



Chén rượu trong tay Diệp Hạo cùng Lâm Như Long chạm nhau một cái.




- Thế nhưng tôi vẫn muốn có một tấm thiệp mời.



Lãnh Tuyết đáng thương cảm thán.



- Đến lúc đó, cô cùng Trương Lan ở lại Ám Tinh Môn tu hành một khoảng thời gian, tu vi của mình dù sao cũng tốt hơn một tấm thiệp mời chứ.



Diệp Hạo khẽ mỉm cười đáp.



- Đương nhiên nếu cô muốn lựa chọn thiệp mời, tôi sẽ đưa cho cô một tấm.



- Đừng, đừng, đừng, tôi từ bỏ.



Lãnh Tuyết không phải kẻ đần.



Ám Tinh Môn là Tông Môn của Diệp Hạo.



Nếu có thể tu hành trong đó một đoạn thời gian thì tu vi không bạo tăng mới lạ.



Thời gian sau đó đám người không ngừng nâng ly cạn chén.



Diệp Hạo ngồi chơi không lâu thì cáo từ rời đi.



Lúc Diệp Hạo rời đi, quyền quý toàn trường bao gồm cả Thủ Phụ đều đứng lên đưa tiễn.



- Có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp Diệp Hạo.



- Đường Phiên Phiên quả thực có phúc duyên to lớn.



- Ban đầu tôi còn cảm thấy Diệp Hạo trèo cao, nhưng bây giờ mới biết mình vô tri đến mức nào.







Mà sau khi Diệp Hạo rời đi, tin tức liên quan đến hắn nhanh chóng lan truyền ra toàn bộ Hoa Hạ.



Toàn trường có mấy trăm quan chức cùng phục vụ, tin tức này muốn dấu cũng không có khả năng.



- Chân Tiên.



- Thân phận thực sự của Diệp Hạo là Tu Sĩ cao cao tại thượng! Hơn nữa còn là người mạnh nhất Tu Đạo Giới từng tồn tại - - Chân Tiên.



- Ít ngày nữa Diệp Hạo sẽ phi thăng lên Tiên Vực.



- Cũng chỉ có nữ tử như Đường Phiên Phiên mới xứng với Diệp Hạo a.



- Tôi rất muốn đi tham dự hôn lễ của Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên nha.



- Có ai mà không muốn chứ?



- Nghe nói toàn bộ Hoa Hạ không có bao nhiêu người có được thiệp mời của Diệp Hạo đâu.



- Thiệp mời của Diệp Hạo ngoài có thể hóa thành Vân Chu ra còn có thể làm trấn gia chi bảo mà.



- Nghe nói có bao nhiêu quyền quý muốn một tấm thiệp mời cũng không được.



- Diệp Hạo có đắc tội đến những giai tầng quyền quý này không?



- Nói đùa! Với thân phận của Diệp Hạo thì cần quan tâm ai? Dù Thủ Phụ mà còn rất vinh dự lấy được thiệp mời của Diệp Hạo, tôi nghe nói mấy vị Nhất Phẩm Đại Quan đều muốn có thiệp mời nhưng cũng không được kìa.