Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 667 : Giáo Huấn
Ngày đăng: 15:54 30/04/20
Giáo Huấn
- ---------------------
- Vương Sâm hả?
Diệp Hạo sờ sờ cằm lặp lại.
- Đi, ta mang ngươi đi giáo huấn hắn.
Diệp Hạo nói xong tự mình bước ra bên ngoài.
Bên ngoài đình viện có một thanh niên lưng hùm vai gấu đứng đó, khi nhìn thấy Diệp Hạo, trong mắt hắn lóe lên tinh quang quát lớn.
- Ngươi là tên Nội Môn Đệ Tử đã thu Dạ Tuyết làm phục dịch.
- Không sai.
- Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội.
Vương Sâm chỉ Diệp Hạo nói.
- Quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, rồi trả Dạ Tuyết lại cho Tạp Dịch Đường, chuyện này ta sẽ bỏ qua không đề cập đến nữa.
- Đề nghị này của ngươi không sai a.
Diệp Hạo cười cười nói.
- Hiện tại ngươi quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, ta sẽ không so đo chuyện ngươi ở ngoài cửa nhà ta kêu gào mấy ngày hôm nay.
- Cái gì?
Vương Sâm kinh ngạc bật thốt.
Hắn đã sớm nghi ngờ Diệp Hạo sẽ không dễ dàng khuất phục, nhưng hắn không nghĩ đến Diệp Hạo lại phách lối đến như vậy.
- Bây giờ ngươi có thể dập đầu rồi!
Sau khi Diệp Hạo nói câu này thì Vương Sâm ý thức được đối phương không phải đang nói đùa.
- Ngươi có gan thì đi ra khỏi đình viện của mình.
Trong mắt Vương Sâm hiện ra vẻ dữ tợn.
Diệp Hạo cười cười rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Mà lúc này thì Dạ Tuyết kéo Diệp Hạo lại.
- Công Tử, bọn họ có rất nhiều người.
- Chỉ là một đám gà đất chó sảnh thôi.
Diệp Hạo khinh thường nói.
- Diệt bọn họ chỉ cần vài phút.
Câu nói này của Diệp Hạo không thể nói không ngông cuồng, nó chọc giận cả đám Vương Sâm.
- Có gan thì đi ra đây.
- Ta sẽ hành hạ ngươi đến chết.
- Nếu không đánh ngươi kêu cha gọi mẹ thì coi như ta thua.
Diệp Hạo nhìn đám người đang xúc động này thì khẽ nhếch miệng, sau đó đi ra khỏi tiểu viện.
- Cho các ngươi cơ hội ra tay.
Diệp Hạo vỗ vỗ mặt Vương Sâm nói.
- Còn nữa, Dạ Tuyết bây giờ là người của ta, nếu ngươi dám động vào nàng thì ta sẽ đập nát xương cốt của ngươi thành từng đoạn.
Nói xong Diệp Hạo xoay người rời đi.
Bá khí!
Dạ Tuyết nhìn Diệp Hạo đi về phía mình thì trong mắt lóe lên một tia dị sắc.
- Diệp Hạo.
Ngay khi Diệp Hạo sắp đi vào tiểu viện của mình thì Đinh Hương xuất hiện ở nơi xa, nàng ngoắc Diệp Hạo nói.
- Ta có một chút vấn đề tu luyện, muốn thỉnh giáo ngươi.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Đinh Hương một hồi, sau đó đi về phía tiểu viện của nàng.
- Đi phòng của ngươi được không?
Diệp Hạo cười nhạt nói.
- Được.
Đinh Hương mỉm cười ma mị đáp lời.
Tu Sĩ đứng phía xa nhiều chuyện khi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng ngạc nhiên.
- Ta đang thấy gì thế này?
- Thiên Tài Đan Đạo Đinh Hương mời Diệp Hạo đi phòng của nàng?
- Diệp Hạo đang tự tìm chết đây mà.
- Ai mà không biết Chu Duyên của Luyện Đan Đường đang theo đuổi Đinh Hương chứ?
Những Tu Sĩ này đang xôn xao thì Vương Sâm lẩm bẩm nói.
- Diệp Hạo, đây do chính ngươi muốn chết, không trách được ta.
Toàn bộ Nội Môn đều biết rõ Chu Duyên đang gắt gao theo đuổi Đinh Hương.
Diệp Hạo đi đến phòng của Đinh Hương dù không phát sinh chuyện gì thì Chu Duyên cũng sẽ không bỏ qua hắn.
- Đinh Hương, đùa hơi quá trớn rồi.
Bán Hạ cau mày nói.
- Không có thực lực mà dám trêu hoa ghẹo nguyệt thì chỉ có con đường chết.
Bạch Lộ cũng không đồng tình với Diệp Hạo.
- Ta không tin hắn không biết mị lực của Đinh Hương.
- Nói thì nói như vậy, nhưng dù sao chúng ta cũng ở cùng một đỉnh núi.
Bán Hạ chần chờ một chút nói.
- Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân, nếu ngươi ra mặt giúp Diệp Hạo mà nói chỉ càng làm Diệp Hạo đắc tội với nhiều người hơn thôi, đừng quên số người theo đuổi ngươi còn nhiều hơn cả Đinh Hương.
Bạch Lộ nhìn Bán Hạ một cái rồi thản nhiên nói.
Nghe vậy Bán Hạ trầm mặc xuống.
Cuối cùng vẫn do bản thân nàng nghĩ đơn giản.