Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 687 : Bán Hạ Mời

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Bán Hạ Mời



- ---------------------



- Ta đưa tiểu tử này về Tông Môn, hai người các ngươi ở lại đây trông nom a.



Tô Vũ khẽ nói.



- Ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, không cần vội vã quá đâu.



Nhạc Hiên gật đầu đáp.



Đợi Tô Vũ dẫn Diệp Hạo rời đi, Đông Phương Vân hỏi:



- Sư Phó, vị kia là ai vậy?



- Diệp Hạo.



- Diệp Hạo? Chính là đệ tử Nội Môn bị Tông Chủ trừng phạt đến Đệ Nhất Chiến Khu phục dịch hả?



Đông Phương Vân kinh ngạc hỏi.



- Đúng vậy a!



- Vậy thì tại sao Diệp Hạo lại ở bên trong lổ thủng thế?



Nhạc Hiên chần chờ một chút rồi vẫn hỏi:



- Diệp Hạo là Thiên Tài Trận Đạo, tài hoa không thấp hơn ngươi.



- Sư thúc Tô Vũ là sư phụ của Diệp Hạo hả?



- Tô Vũ, Mộc Nhã, còn có ta đều là sư phụ của Diệp Hạo.



- Cái gì?



Nghe vậy, sắc mặt Đông Vương Vân kinh biến.



Thiên tư của Diệp Hạo sợ đã xa xa bản thân hắn, nếu không sao có thể cùng lúc được ba vị này dạy chứ?



Đông Phương Vân biết rõ bản thân không lọt vào mắt Tô Vũ, càng không nói đến trình độ cao hơn như Mộc Nhã.



- Sau này, người có gì không hiểu có thể tìm Diệp Hạo giao lưu.



Nhạc Hiên nhìn Đông Phương Vân nói.



- Ừm, ta hiểu rồi, ta nhất định sẽ khiêm tốn thính giáo.



Đông Phương Vân vội thu liễm thần sắc trên mặt đáp lời.



Đông Tiên Điện!



Khi lần nữa quay lại Đông Tiên Điện đã qua một năm.



Diệp Hạo quay lại tiểu việc của mình liếc mắt đã thấy Bán Hạ cách đó không xa đang tưới hoa.



- Diệp Hạo.



Bán Hạ hoảng sợ bật thốt.



Diệp Hạo cười cười:



- Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?



- Sao ngươi về được?




- Ta cảm thấy có lẽ Dạ Tuyết có thể ngang bằng với công tử.



- Sao ngươi lại có kết luận như vậy?



- Ta so sánh với lúc công tử giao đấu với Chu Duyên trên Sinh Tử Đài.



- Vậy ngươi có biết ta dùng mấy phần thực lực giao thủ với Chu Duyên không?



Cảnh Lương giật mình.



- Mỗi người đều có bí mật của bản thân, chỉ cần Dạ Tuyết không nguy hại đến chúng ta thì chuyện này cứ coi như chưa bao giờ xảy ra đi.



Diệp Hạo dặn dò Cảnh Lương:



- Còn nữa, sau này không cần giám thị Dạ Tuyết.



- Công tử, ta lo lắng Dạ Tuyết có ý đồ bất chính.



- Ngươi gọi Dạ Tuyết đến đây.



Diệp Hạo thản nhiên nói.



- Vâng.



Cảnh Lương vui mừng nói.



Cảnh Lương báo cáo không phải nhân phẩm của hắn có vấn đề mà hắn hiểu rõ nếu không có Diệp Hạo thì bản thân không được như ngày hôm nay.



Một lát sau, Cảnh Lương dẫn Dạ Tuyết đến phòng Diệp Hạo.



Lúc này, Dạ Tuyết cực kỳ bất an, thân chí cô không dám nhìn vào mắt Diệp Hạo.



- Ta đưa hai người đến một chỗ.



Diệp Hạo vừa nói xong hai nguời cảm thấy không gian xung quanh biến ảo, sau đó, Cảm Lương và Dạ Tuyết xuất hiện tại Tầng Một Thiên Cung.



Dạ Tuyết và Cảnh Lương kinh trụ nhìn tràng cảnh bốn phía.



- Công tử, đây là đâu?



Cảnh Lương hỏi.



- Đây là một tòa Tiên Cung.



Diệp Hạo bình tĩnh nói:



- Từ giờ trở đi, hai người ở đây tu luyện, ta sẽ cũng cấp Tiên Đan và tài nguyên.



- Tu luyện trong này có chỗ tốt gì?



- Tu luyện ở đây sẽ nhanh hơn bên ngoài gấp ba lần.



Diệp Hạo nói khiến hai người hoảng sợ không thốt nên lời.



Thật ra, Diệp Hạo không phải không thể tăng tốc độ tu luyện lên năm lần.



Nhưng nếu tốc độ của hai tên tạp dịch tăng lên quá nhanh sẽ khiến người khác nghi ngờ.



Bản thân thì không có gì quan trọng.



Cao tầng Tông Môn đã sớm biết thân phận của hắn.



Thật ra hiện tại, thân phận của Diệp Hạo có bại lộ ra ánh sáng cũng không sao cả. Nhưng hắn không muốn để lộ Tiên Cung sớm thôi.