Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 692 : Buông Lời

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Buông Lời



- ---------------------



Không có gan?



Vương Lượng quả thật không dám a.



Hắn là đệ tử Chân Truyền, có chiến lực mạnh hơn đệ tử Nội Môn nhiều.



Vương Lượng tự tin bản thân đánh bại Lăng Tồn không vấn đề gì.



Nhưng chỉ đánh bại mà thôi.



Sao có thể giống như Diệp Hạo dễ dàng giết chết đối phương chứ?



Bây giờ, Vương Lượng dám lên Sinh Tử Đài sao?



Lên là tự tìm đường chết.



Không ai không sợ chết cả.



Vương Lượng cũng không ngoại lệ.



- Có gan ngươi khiêu chiến đại ca ta.



Vương Lượng tức giận nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.



Đợi ta đặt chân đến Ngọc Tiên Cảnh chắc chắn sẽ khiêu chiến đại ca ngươi:



- Vẫn sẽ là ở đây, trên Sinh Tử Đài.



Vương Lượng rùng mình một cái.



Diệp Hạo phát triển quá nhanh.



Trong vòng một năm đã từ Thượng Tiên sơ kỳ thăng lên Thiên Tiên sơ kỳ.



Nếu cho hắn một – hai năm nữa thì thăng lên Ngọc Tiên Cảnh cũng không có vấn đề gì, lúc đó, cho dù Vương Miện có cảnh giới Ngọc Tiên tam Chuyển cũng không phải đối thủ của hắn a.



- Chờ ngươi đến Ngọc Tiên cảnh nói sau đi.



Vương Lượng trả lời xong xoay người rời đi.



Vương Lượng rõ ràng đang nhận thua.



Diệp Hạo cũng không ép hắn.



Đường nhiên, quy củ của Tông Môn không cho phép Diệp Hạo ép buộc ai cả.



Diệp Hạo nhìn bòng lưng Vương Lượng rời đi, hơi hơi lắc đầu.



- Chúng ta cũng đi thôi.



Diệp Hạo nhảy xuống Sinh Tử Đài nói với Bạch Thược.



- Ừm.



Bạch Thược gật đầu.



Nhìn ba người Bạch Thược, Bán Hạ, Diệp Hạo rời đi, không biết tại sao trong lòng Bạch Lộ có cảm giác không thoải mái.



Loại cảm giác này giống như mình bị bỏ rơi.



Bạn tốt Quan Quan của Bạch Lộ hỏi:



- Bạch Lộ, tại sao Diệp Hạo mạnh như thế?



- Ta cũng không biết.




- Luyện Đan Đường có nhiều sư đệ như vậy, ta chưa thấy cô thân cận với ai cả?



Nữ tử kia nhìn Bạch Thược nói.



- Dương Tuyết, hôm nay cô nói rất nhiều đấy.



Đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn đi tới.



Dương Tuyết lườm thanh niên đi tới nói:



- Ta chỉ ăn ngay nói thật.



- Nhưng cô có một việc nói không rõ ràng.



Thanh niên này mặc Đan Bào màu trắng, toàn thân tràn ngập khí tức cường đại, ngũ quan giống như đạo gọt, anh tuấn, tiêu sái.



- Bạch Thược chỉ đang dìu dắt đệ tử Nội Môn Diệp Hạo mà thôi.



Thanh niên này nhấn mạnh bốn chữ đệ tử Nội Môn.



- Trương Lôi, ngươi sai rồi.



Ngoài dự đoán của mọi người, Bạch Thược chậm rãi nói:



- Ta và Diệp Hạo cùng nhau giao lưu.



- Giao lưu? Cô giao lưu với một đệ tử Nội Môn?



Trương Lôi nghe vậy giống như thiên đại cười nhạo.



- Có vấn đề gì không?



- Cô đang lãng phí thời gian.



- Đó cũng là chuyện của ta.



Nghe vậy, sắc mặt Trương Lôi trầm xuống nói:



- Bạch Thược, tâm ý của ta đối với cô chắc cô cũng rõ ràng.



- Thái độ của ta đối với ngươi chắc người cũng rõ.



- Cô từ chối ta vì tiểu tử này hả?



Trương Lôi tức giận chỉ Diệp Hạo nói.



- Không phải.



Bạch Thược lắc đầu.



Cho đến bây giờ, cô chưa từng coi trọng Trương Lôi.



Người này chỉ ỷ vào cha mình - Phó Đường Chủ Luyện Đan Đường luôn làm xằng làm bậy.



- Cô cảm thấy ta tin lời cô nói hả?



Trương Lôi nói xong chỉ tay về Diệp Hạo nói:



- Bây giờ, ta nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi không thể tấn thăng thành đệ tử Chân Truyền được đâu.



- Ta không tin.



Diệp Hạo ung dung nói.



- Vậy thì ngươi chờ thử xem.



Trương Lôi âm lãnh nhìn Diệp Hạo nói.