Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 742 : Mua mạng ngươi

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Mua mạng ngươi



- ---------------------



- Không hứng thú.



Diệp Hạo cự tuyệt.



- Ta nói cho biết, đã cho thể diện mà tiểu tử ngươi không cần.



Một thanh niên cẩm y đi tới.



- Miệng phát ngôn sạch sẽ một chút.



Diệp Hạo lườm thanh niên cẩm y một cái nói.



Diệp Hạo không thích gây sự nhưng không sợ phiền phức.



- Ngươi nói cái gì?



Đỗ Uy nổi giận nói.



Diệp Hạo đang định nói Lam Mộc Nhi Sồ Phương Các giật giật áo Diệp Hạo nói.



- Vị này là cháu ruột Đỗ gia, Đỗ Uy.



- Thì sao? Đỗ gia có thể một tay che trời ở Hỗn Loạn Vực à?



Diệp Hạo cười lạnh đáp lời.



Đỗ gia nếu có thể một tay che trời thì Hỗn Loạn Vực sẽ không có loại cục diện này.



- Đỗ gia thật không thể một tay che trời nhưng việc vô thanh vô thức khiến một người biến mất, ta nghĩ vẫn không có vấn đề gì.



Đỗ Uy diễu cợt nhìn Diệp Hạo nói.



- Nguyên lai Đỗ gia các ngươi cũng chỉ dám vô thanh vô thức để ta biến mất.



Diệp Hạo ha ha cười nói.



- Lão tử lại có thể dám cho ngươi biến mất dưới sự chứng kiến của mọi người, ngươi có tin không?



- Ngươi đang nằm mơ sao?



Đỗ Uy cười lạnh nói.



Diệp Hạo vung tay lên trong tay xuất hiện một đoạn khô đằng, theo lấy Diệp Hạo bỏ phong ấn bên trên Khô đằng đi, Khô đằng tuôn ra sinh mệnh khí tức mạnh mẽ, trong lúc nhất thời tu sĩ toàn bộ đại sảnh đều nhìn về phía Diệp Hạo.



- Đây là cái gì?



- Sinh mệnh khí tức thật mạnh mẽ.



- Cái đoạn khô đằng này không phải từ nhánh cây của Trường Sinh Thụ đấy chứ?



Lúc tu sĩ toàn bộ đại sảnh nghị luận Diệp Hạo quét mắt bốn phía một cái nói.



- Chư vị đoán không sai, đây chính là một nhánh cây của Trường Sinh Thụ, mà ẩn chứa trong đó là sinh mệnh năng lượng, luận giá trị ít nhất cũng phải tầm 3 vạn tiên thạch, mà nếu đấu giá thì chỉ sợ cũng phải tới 5 vạn cũng không chừng, dù sao loại đồ vật kéo dài tuổi thọ không phải có thể thường xuyên gặp.



- Đoạn khô đằng này ngươi muốn bán không?



Lúc này một lão giả cao lớn hỏi.



- Ta không bán, không ràng buộc đưa.



Nói đến đây Diệp Hạo dừng một cái nói.
- Ngươi có thể nhìn thấu vi Lam Mộng Nhi không?



Diệp Hạo truyền âm hỏi.



- Thiên cấp sơ kỳ.



Tô Tiểu Tiểu đáp.



- Vậy ngươi cảm thấy tu vi ta như thế nào?



Diệp Hạo tiếp tục hỏi.



- Nhất định là Ngọc Tiên cảnh, về phần bao nhiêu chuyển, ta không biết.



Tô Tiểu Tiểu nói đến đây mới ý thức được gì đó.



- Vì sao ngươi mời một Thiên Tiên sơ kỳ làm hộ vệ?



- Ngươi cảm thấy thế nào?



- Ta nào biết được?



Diệp Hạo nhìn gương mặt tràn đầy nghi hoặc của Tô Tiểu Tiểu mới bất đắc dĩ nói.



- Đối với Đỗ gia cho đến bây giờ ta đều không trông cậy vào Lam Mộng Nhi, ta nói vậy ngươi rõ chưa?



- A.



Lúc này Tô Tiểu Tiểu mới hiểu ý tứ của Diệp Hạo.



- Bất quá ta còn có một vấn đề.



- Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại mời Lam Mộng Nhi là hộ vệ à? Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, ta cần một người dẫn đường.



Nói xong câu này Diệp Hạo dừng một chút.



- Còn nữa, những chuyện này đừng nói cho Lam Mộng Nhi, điều này sẽ đả kích đến lòng tự trọng của nàng ấy.



Diệp Hạo đã sớm nhìn ra lòng tự trọng của Lam Mộng Nhi rất cao.



Sau đó Diệp Hạo đi đến các tiệm thuốc lớn mua sắm dược liệu.



Mà khi Diệp Hạo mua đến Thiên Hồ ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lóe lên thấp giọng hỏi.



- Diệp công tử, ngươi có phải chuẩn bị luyện chế Thượng cổ Tố Thể Đan đúng không?



Diệp Hạo trong lòng khẽ đông.



- Thượng cổ Tố Thể Đan gì?



Bởi vì Thiên Hồ là dược liệu phụ của Thượng cổ Tố Thể Đan.



Tô Tiểu Tiểu nói khẽ.



- Lại kết hợp với dược liệu chính Hỏa Diễm Thảo mà Diệp công tử vừa mới mua, ta mạnh dạng suy đoán Diệp công tử ngươi chuẩn bị luyện chế Thượng cổ Tố Thể Đan.



- Làm sao ngươi lại biết rõ đan phương của Thượng cổ Tố Thể Đan?



Diệp Hạo trầm ngâm một cái hỏi.



- Tô gia chúng ta là thế gia Thượng cổ luyện đan mà.



Tô Tiểu Tiểu khẽ đáp.