Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 746 : Cấm Địa

Ngày đăng: 15:56 30/04/20


Cấm Địa



- ---------------------



- Diệp Hạo.



- Hỗn Loạn Vực không có người này.



- Ta không phải người Hỗn Loạn Vực.



- Ngươi đến Hỗn Loạn Vực có ý đồ gì?



- Kiến thức Hỗn Loạn Vực đến cùng có bao nhiêu hỗn loạn?



- Chỉ kiến thức như thế thôi à?



- Cô nghĩ sao?



- Có hứng thú gia nhập Chính Nghĩa Minh ta không?



- Không hứng thú.



- Ngươi chớ vội cự tuyệt.



Thấy Diệp Hạo cự tuyệt, Hoàng Nhi vội nói.



- Chính Nghĩa Minh chỉ là một tổ chức, bất luận đệ tử tông môn nào cũng có thể gia nhập, chúng ta sẽ không ép buộc các ngươi làm việc, ngược lại, chúng ta còn cung cấp đủ loại tài nguyên.



- Ta vẫn tin tưởng thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.



Diệp Hạo cười nhạt.



- Ngươi có thể trở thành Cung Phụng.



Hoàng Nhi châm chước ngôn ngữ một chút, nói ra.



- Cung Phụng cũng phải làm việc.



Diệp Hạo nhìn Hoàng Nhi, nói.



- Lấy thực lực ngươi, khẳng định sẽ tham gia thế hệ tuổi trẻ tranh bá tại Đông Vực phải không?



- Đúng vậy.



- Ngươi đã đến bình cảnh?



- Đúng.



- Chính Nghĩa Minh có tinh huyết Thượng Cổ Yêu Thú.



- Không hứng thú.



Hoàng Nhi không khỏi trừng lớn hai mắt



- Tinh huyết Thượng Cổ Yêu Thú có thể giúp ngươi tiến thêm một bước đó.



- Vậy ngươi có đi Huyết Trì không?



- Đi.



- Đi với điểm ấy tu vi?



Diệp Hạo nhếch miệng
- Tiểu tử kia chết trong tay ta.



Đúng lúc này, Diệp Hạo đứng gần cấm địa cất cao giọng.



- Ngươi...?



Bành Liệt kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo.



Diệp Hạo lấy ra túi Càn Khôn của Bành Xuân quơ quơ trước mặt Bành Liệt



- Con ngươi yếu quá, ta chỉ dùng một quyền đã đập nát hắn rồi.



Diệp Hạo dứt lời, thả người nhảy vào Cấm Địa, biến mất không thấy gì nữa.



Bành Liệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.



Ông ta không rõ tại sao Diệp Hạo dám tiến vào Cấm Địa, chẳng lẽ hắn không biết vào cấm địa hẳn phải chết sao?



- Coi như nhi tử ta không phải do ngươi giết, nhưng chắc chắn có liên quan với ngươi.



Bành Liệt trầm ngâm một chút, nhìn về phía Hoàng Nhi, nói.



- Chính Nghĩa Minh sẽ không bỏ qua cho Xuân Dương Cung đâu!



- Điều kiện tiên quyết là Chính Nghĩa Minh biết chuyện này.



- Sự tình Bành Xuân âm thầm đánh lén, ta đã nói cho Minh Chủ rồi.



- Nếu Chính Nghĩa Minh Chủ biết, hắn đã sớm ra tay với Xuân Dương Cung. Nhưng đến nay, Chính Nghĩa Minh không có bất cứ dấu hiệu xuất thủ nào, cái này nói rõ điều gì? Ngươi chưa hề nói cho Chính Nghĩa Minh.



Nghe vậy, Hoàng Nhi trầm mặc xuống.



- Ta có thể nói cho Chính Nghĩa Minh chuyện này.



Đúng lúc này, một đạo phân thân Diệp Hạo chém ra một đạo Kiếm Quang tới.



- Hiện tại, ngươi cảm thấy còn cơ hội sao?



Bành Liệt khẽ động tâm thần, cưỡng ép giam cầm phân thân kéo tới trước mặt.



- Nói thật cho ngươi vậy, ta có hết thảy chín phân thân lận.



Diệp Hạo không thèm để ý, nói



- Ngươi giết ta cũng không cải biến được điều gì, không tin, ngươi có thể đợi trong chốc lát, xem cao tầng Chính Nghĩa Minh có tới hay không?



- Tin ngươi mới lạ?



Bành Liệt dùng một bàn tay đánh phân thân thành từng mảnh vỡ.



- Bành Cung Chủ, ta cảm thấy ngươi nên chờ một lát mới tốt.



Hoàng Nhi nghiêm túc nhìn Bành Liệt, nói ra



- Ngươi cũng không muốn nhìn cơ nghiệp trăm năm Xuân Dương Cung hủy hoại trong chốc lát chứ?



- Ngươi nghĩ nhiều rồi!



Bành Liệt tràn đầy sát cơ nhìn Hoàng Nhi



- Xuống dưới bồi nhi tử ta đi.