Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 79 : Kinh Thế Hãi Tục
Ngày đăng: 15:46 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Trương Lan lùn sao?
Nữ sinh cao 168 cm, chuẩn người mẫu cmn rồi.
Như vậy chỉ có một loại khả năng.
- Diệp Hạoooo.
- Aaaa uiiiiii, cô là chó à?
Trương Lan hả miệng ra nói khẽ.
- Tôi muốn lưu lại ấn ký của mình trên vai anh.
- Nguyện vọng này của cô chỉ sợ rất khó thực hiện.
- Vì sao?
- Da tôi dày lắm.
Diệp Hạo nói đến đây lại hít một hơi khí lạnh, bởi vì cô nàng lại cắn hắn thêm lần nữa, mà lần này cắn mạnh hơn lần trước.
Diệp Hạo vội vàng khống chế Chân Nguyên đang muốn phản kháng trong cơ thể.
Nếu Chân Nguyên phản kích, sẽ khiến cô nàng phải đi trồng lại hết bộ hàm.
Kết quả không cần phải nói, hắn bị Trương Lan cắn chảy máu.
Mình đúng ngu mà! Nói da dày làm éo gì chả biết?
Trương Lan cắn một lát, lệ rơi đầy mặ, nỉ non.
- Tôi biết mình không xinh đẹp như Đường Phiên Phiên, tôi biết mình không sắc bén như Đường Phiên Phiên, tôi biết mình không ưu nhã như Đường Phiên Phiên, so với Đường Phiên Phiên tôi chỉ là một con vịt xấu xí, nhưng tôi cũng không biết tại sao mình lại thích anh nữa.
Diệp Hạo chấn động.
- Tôi và Đường Phiên Phiên không có quan hệ nam nữ.
Diệp Hạo im lặng một lát rồi lên tiếng.
- Thật?
Hai mắt Trương Lan sáng lên hỏi.
- Thật.
Diệp Hạo gật đầu.
- Thả tôi xuống.
Một lát sau, Trương Lan đề nghị.
- Sao thế?
Diệp Hạo cảnh cáo.
- Hiểu….hiểu.
Lúc Bạch Hà nói câu này, bờ môi đều run lên.
Diệp Hạo từ từ đến gần cô nàng.
Lúc khoảng cách đã khôn sai biệt lắm, Diệp Hạo trầm giọng nói:
- Ôm lấy tôi.
- Tôi…không dám.
Bạch Hà nói xong lại khóc.
Cô ta thật sự không dám, vì cô nàng thấy đoạn cây này đáng tin cậy hơn a.
Răng rắc!
Bạch Hà vừa mới nói xong, đoạn cây đã hoàn toàn gãy lìa, sau đó cô rơi tự do xuống vực.
Diệp Hạo thấy cảnh này cũng rút chủy thủ ra, thân thể rơi xuống theo, nhưng Bạch Hà rơi xuống sớm hơn hắn một giây, nên hắn không thể theo bắt kịp được.
Diệp Hạo đành vận chuyển Chân Nguyên, tốc độ rơi xuống của hắn đột nhiên tăng lên, nhanh chóng xuống ngang hàng với Bạch Hà, bắn bắt được cô bé.
Mà lúc này Bạch Hà đã bị dọa ngất.
Diệp Hạo nhìn thoáng qua tình hình cô bạn rồi đâm thanh chủy thủ vào vách đá lần nữa.
Trọng lực rất nặng khiến chủy thủ rạch một đường dài trên nham thạch mới dừng lại.
Cứ như vậy, bọn họ đã rơi xuống hơn trăm mét.
Đi lên khó tránh khỏi có chút kinh thế hãi tục, bởi vậy đành tiếp tục rơi xuống thôi.
Diệp Hạo ôm Bạch Hà rồi rút chủy thủ ra lần nữa.
Hắn tự nhiên rút ra đâm vào hai ba lần, vững vàng rơi xuống đất.
- Bạch Hà.
Diệp Hạo lắc Bạch Hà một cái.
Bạch Hà không chút phản ứng.
- Cô ta chưa chết!
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Trong mắt Diệp Hạo không khỏi lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Vừa rồi Diệp Hạo nhìn ra Bạch Hà có chút kỳ lạ, giờ đã hiểu có người khác gây ra.
Diệp Hạo đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng đang chậm rãi đi tới.
- Ông là ai?
- Bạch Nhược.