Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 81 : Cậu Bị Thấm Váy

Ngày đăng: 15:46 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



Sau khi Diệp Hạo và Bạch Hà được đưa đến bệnh viện, họ lập tức được tiến hành kiểm tra tổng quát.



Mà đây là cả một quá trình.



Đợi kiểm tra xong đi ra, một bóng người nhào vào ngực Diệp Hạo.



- Hu hu….tôi nghĩ rằng không còn được gặp anh nữa.



Đâu chỉ Trương Lan nghĩ vậy, các bạn trong lớp cũng đều nghĩ thế.



Lúc Diệp Hạo dứt khoát nhảy xuống cứu Bạch Hà, không ai cảm thấy hắn có thể may mắn sống sót.



Nhưng sự thật nằm ngoài dự đoán mọi người, Diệp Hạo và Bạch Hà vẫn bình an không có việc gì.



- Tôi đâu chết dễ dàng như vậy được!



Diệp Hạo nhẹ nhàng vỗ lưng Trương Lan nói khẽ.



Lúc này Bạch Hà cũng đi ra.



Cô ta nhìn hai người tình chàng ý thiếp, không biết tại sao trong lòng có chút không thoải mái.



Lúc cô ta tuyệt vọng nhất, Diệp Hạo liền xuất hiện bên cạnh mình, cho dù dốc núi cheo leo trăm thước hắn vẫn không sợ hãi, mà những nam sinh viết thư tình mỗi ngày nói thích mình thì chả thấy một thằng nào ló mặt!



Trong mắt Bạch Hà lộ ra vẻ mê đắm nhìn đối phương.



Trương Lan còn muốn dựa vào ngực Diệp Hạo một chút nữa, nhưng mắt cá chân cô nàng ngày càng đau đớn.



- Dùng thuốc giảm đau chưa?



Diệp Hạo hỏi.



- Rồi, anh đỡ tôi!



Trương Lan dịu dàng nói.



Nam sinh trong lớp thấy cảnh này không khỏi kêu rên ra tiếng, bộ dạng Trương Lan hiện giờ chắc chắc đã không thể thoát khỏi biển tình của Diệp Hạo nữa.



Đợi bác sĩ chữa trị cho Trương Lan xong, Diệp Hạo lại cõng nàng về phòng kí túc xá.



Quản lý ký túc xá xác nhận vết thương Trương Lan một cái rồi cho phép Diệp Hạo cõng cô vào trong.



- Trương Lan, trong phòng cô có những thứ không thích hợp với trẻ em dưới 10 không đó?



Diệp Hạo vừa xốc cô nàng lên một cái vừa hỏi.



- Không có mà!



Trương Lan trả lời nhỏ xí, hình như cũng không chắc chắn cho lắm, mà giờ cô không có cơ hội lên trước kiểm tra nữa.



Diệp Hạo gõ cửa phòng, vài giây sau, một cô gái mặc áo ngủ lộ ra nửa bộ ngực sữa chạy ra mở cửa phòng.



Diệp ca ta đâu thể bỏ qua thấy cảnh đẹp cỡ này, nhưng hắn vẫn cố gắng giả bộ nghiêng đầu qua chỗ khác.



Thân là chính nhân quân tử, đâu thể cứ nhìn chằm chằm vếu con người ta hoài được! Thà nhìn trộm, ừm, vậy đi, nhìn phải kín đừng để ai biết, nghĩ thế main ta cứ nhìn thoáng qua, hai lần, lại thêm vài lần.



Nhạc Điệp thấy có gì đó không đúng, lúc cô ta nhìn thấy trước mắt là một nam sinh, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.




- Không phải hôm nay cậu cứu được Bạch Hà à?



- Ừm.



- Cậu thật sự biết vượt nóc băng tường?



- Biết.



- Sau này, có làm chuyện gì cũng phải chú ý một chút.



Đường Phiên Phiên cảnh cáo.



- Tôi lo phía trên có người để mắt tới cậu.



Lúc Diệp Hạo đang định nói gì, trong lòng khẽ động.



- Chị nói không sai, người ta đã tìm tới cửa.



Khuôn mặt Đường Phiên Phiên lập tức thay đổi.



- Không cần lo lắng.



Diệp Hạo nói khẽ.



Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.



Diệp Hạo đứng dậy mở cửa.



Một người đàn ông mặc quân trang màu đen chào Diệp Hạo theo nghi thức quân đội.



- Cậu là Diệp Hạo à?



- Là tôi!



Diệp Hạo gật đầu.



- Có tiện đi với chúng tôi một chuyến hay không?



- Đi thôi!



Loại chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vẻ mặt Diệp Hạo trái lại rất bình tĩnh.



Đường Phiên Phiên vội vàng lao đến.



Diệp Hạo ra hiệu không sao.



- Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.



Diệp Hạo nói khẽ.



Nhưng cô nàng vẫn kéo tay hắn không thả ra.



Người đàn ông mặc quân trang thấy cảnh này giải thích.



- Lần này chúng tôi muốn mời cậu ấy gia nhập tổ chức, cô yên tâm, chúng tôi không có ác ý với Diệp Hạo.



- Anh chắc chắn?



- Tôi chắc chắn.



Đường Phiên Phiên chần chừ một lát mới buông lỏng Diệp Hạo ra.



- Nhớ kỹ giữ liên lạc với tôi đó!