Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 84 : Hiểu Minh Mời

Ngày đăng: 15:46 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



Khi câu này vừa mới vang lên, cửa lớn đang khóa chặt rầm một tiếng bị đá ra, sau đó bóng dáng Diệp Hạo xuất hiện trước mặt hai người.



Bạch Nhược đứng bật dậy.



- Cậu - - không - - chết?



Bạch Nhược khiếp sợ, khó hiểu nhìn Diệp Hạo.



Bạch Nhược tại thời kỳ đỉnh cao cũng không phải đối thủ của Diệp Hạo, lại càng không phải nói đến bây giờ ông ta còn đang bị thương nặng.



- Không phải ông đang nói linh tinh sao?



Diệp Hạo vừa nói vừa đi về phía Bạch Nhược.



Sắc mặt Lam Trung Thiên thay đổi, chậm rãi lùi sang một bên.



- Ông muốn đi đâu?



Bạch Nhược chú ý tới động tác Lam Trung Thiên, lúc này hỏi.



Lam Trung Thiên không chần chừ, chớp mắt chạy đến sau lưng Diệp Hạo.



- Diệp Hạo, tên Bạch Nhược này ép tôi đối phó cậu.



Trong mắt Bạch Nhược lóe lên sát khí.



- Diệp Hạo, đợi tôi giết Lam Trung Thiên, hai chúng ta lại tính sổ.



Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi tránh người ra.



Sắc mặt Lam Trung Thiên hoàn toàn thay đổi, ông ta không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.



Nhưng ông ta cố gắng nói với Diệp Hạo



- Cậu là bạn của Thanh Thanh, cậu không thể thấy chết không cứu chứ?



- Ông đã biết rõ tôi là bạn của Thanh Thanh, vậy sao còn sai người tới giết tôi?



Diệp Hạo nhìn chằm chằm Lam Trung Thiên quát.



- Không có chuyện đó1



Sao Lam Trung Thiên có thể thừa nhận loại chuyện này được.



- Có hay không trong lòng ông hiểu rõ!



Diệp Hạo chậm rãi lắc đầu.



- Tóm lại tôi không có quan hệ với ông.



Lam Trung Thiên còn muốn nói gì đó nữa nhưng Bạch Nhược đã nhào tới, một tay ông ta đập vào đầu Lam Trung Thiên, đập hộp sọ ông ta chạy đến khoang bụng.



Máu tươi đầm đìa đầy đất.



Diệp Hạo lạnh nhạt nhìn thoáng qua người Bạch Nhược.
- Ai bảo chị vất vả như vậy?



Diệp Hạo nói xong treo quần áo Đường Phiên Phiên lên giá.



- Không phải giai đoạn lập nghiệp đều sẽ bận rộn sao?



Đường Phiên Phiên nhỏ giọng nói.



- Bận rộn đến mấy cũng phải chú ý đến thân thể.



Diệp Hạo cau mày nói.



- Vậy tôi - - lần sau sẽ chú ý.



Sao Đường Phiên Phiên lại không nghe ra Diệp Hạo quan tâm mình, trong lòng cô không khỏi dâng lên từng đợt ngọt ngào.



- Chị không chú ý một lần nào cả!



Diệp Hạo nói xong kéo Đường Phiên Phiên ngồi lên giường, sau đó hai ngón tay chạm vào cánh tay cô.



Từng dòng Thánh Lực tràn vào cơ thể Đường Phiên Phiên, uể oải và mệt mỏi của cô nàng lập tức bị quét sạch, sảng khoái tinh thần gấp 100 lần.



- Đây là - - Chân Khí sao?



Trong mắt Đường Phiên Phiên tràn đầy khiếp sợ hỏi.



- Năng lượng Chân Nguyên này còn cao cấp hơn cả Chân Khí.



Diệp Hạo nói khẽ.



- Nếu đưa vào cơ thể thời gian dài, nó có thể tăng cường thể chất của chị.



- Sẽ không ảnh hưởng đến cậu đấy chứ?



Đường Phiên Phiên vội hỏi.



Nếu nếu nó có ảnh hưởng đến Diệp Hạo, sau này cô sẽ không cho Diệp Hạo truyền vào nữa.



- Không có.



- Chắc chắn chứ?



- Tôi lừa chị lúc nào chưa?



- Được rồi.



- Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau khi ăn xong chị đưa tôi đến cửa đông Nam Lâm Uyển.



Còn 2 tiếng nữa đến 10 giờ, còn kịp ăn một bữa cơm rồi đến đó.



- Đến Nam Lâm Uyển làm gì?



Nơi đó chỉ là một vùng rừng cây hoang tàn vắng vẻ.



- Hiểu Minh mời tôi, cụ thể làm cái gì tôi cũng không biết, nhưng tôi đoán có chuyện kỳ lạ.



- Có thể gặp nguy hiểm hay không?



Diệp Hạo thấy Đường Phiên Phiên lo lắng, trầm ngâm một chút rồi nói.



- Tôi chiếm được một phần cơ duyên rất lớn, phần cơ duyên này lớn đến cấp độ chị khó có thể tưởng tượng, tôi có thể nói cho chị biết, cho dù mình có chết đi cũng có thể sống lại.