Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 86 : Xem Qua Không Quên

Ngày đăng: 15:46 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



- Sao có chuyện đó được?



Vương Hạo giả bộ khó tin nói.



- Được rồi, đừng giả bộ nữa, lộ quá.



Lúc này Diệp Hạo lên tiếng.



- Tất cả mọi người đều biết chuyện, giả bộ cũng không có ý nghĩa gì.



Vương Hạo cảm thấy ngực càng đau hơn, lại bị thằng nhóc đâm thêm một đao.



Mẹ nó!



Cho một bậc thang chết hết quá?



- Cô Lãnh, bữa cơm này em mời.



Diệp Hạo nhìn Lãnh Tuyết cười nói.



- Vậy, tôi sẽ không khách sáo!



Lãnh Tuyết nói thì nói vậy nhưng chỉ gọi thêm hai món.



Vương Hạo như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, lúc này rời đi mình và Lãnh Tuyết sẽ không có khả năng nữa, bởi vậy hắn chỉ có thể kiên trì ngồi tiếp.



- Diệp Hạo, em định khi nào mới đến trường?



- Ngày mai ạ.



- Vậy được, chứ nếu mai nữa mà em còn không đi học, cẩn thận trượt tín chỉ đó?



- Trượt tín chỉ sao?



Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.



- Sẽ không đâu.



- Tự tin vậy sao?



- Em xem qua sẽ không quên mà.



- Ai tin chứ?



Lãnh Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Hạo một cái.



- Sách bách khoa toàn thư thuốc Trung y tập một, tập hai, tập ba, tập bốn, em đều học xong rồi.



Diệp Hạo cười nói.



- Đừng có đùa.




Lúc Diệp Hạo hỏi câu này, Vương Hạo vô cùng bất mãn.



Câu này phải do tôi hỏi mới đúng chứ?



- Tôi còn hai tấm vé xem phim.



Vương Hạo vừa nói đến đây, Lãnh Tuyết đã hỏi Diệp Hạo.



- Hai người đi đâu?



- Em đến Nam Lâm Uyển.



- Hơn nửa đêm đến Nam Lâm Uyển làm gì?



- Chuyện này cô không cần quản.



- Không được, tôi là giáo viên của em, sao tôi có thể mặc kệ được?



Lãnh Tuyết cố ý nói.



- Hay là đi cùng đi?



Sao Diệp Hạo lại không nghe ra ý trong lời nói của Lãnh Tuyết chứ, Lãnh Tuyết cố ý quấy rầy, muốn thừa dịp này thoát khỏi tên Vương Hạo.



- Vậy đi thôi.



Lãnh Tuyết khẽ gật đầu, sau đó giả bộ luyến tiếc nói với Vương Hạo.



- Ngại quá, tôi muốn đi Nam Lâm Uyển một chuyến.



- Nam Lâm Uyển là một rừng cây nhỏ, các người đến đó làm gì?



Vương Hạo nghĩ tới đây vội nói:



- Nam Lâm Uyển không được an toàn, tôi đi cùng mọi người.



- Không cần.



- Không sao, dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi.



Vương Hạo còn muốn cua Lãnh Tuyết đó, sao để Diệp Hạo nhanh chân đến trước được.



Nhưng sau khi ra ngoài Vương Hạo mới thấy mình mình suy nghĩ nhiều, bởi vì Diệp Hạo ngồi xe MINI của Đường Phiên Phiên, nói cách khác, Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên đi cùng nhau, mã đã lỡ quyết định đi theo rồi, sao Vương Hạo có thể buông tha?



Lãnh Tuyết từ chối lời mời của Vương Hạo, ngồi trong xe Đường Phiên Phiên.



- Phiên Phiên, em mua xe lúc nào thế?



- Mới mua ạ.



Trong mắt Lãnh Tuyết lóe lên ánh sáng khác thường.



Đường Phiên Phiên là người phụ nữ như vậy, cho dù Lãnh Tuyết là nữ cũng chú ý đến, Lãnh Tuyết biết rất rõ điều kiện gia đình nhà Đường Phiên Phiên, cô nàng không thể có khản năng mua được chiếc xe MINI này đâu.



Không phải Đường Phiên Phiên được Diệp Hạo bao nuôi đấy chứ?



Nghĩ tới đây, Lãnh Tuyết nhìn qua Diệp Hạo.