Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 3 : Mình cớ gì mà khóc? Ấy là mừng quá thì khóc, hiểu không hả?

Ngày đăng: 02:12 22/04/20


Taxi chạy thẳng tới khách sạn Tâm Ý ở trung tâm thành phố, xe dừng lại, tài xế quay đầu:



Đến nơi rồi, 20 đồng.



Tài xế nói với Cao Vũ, nhưng Cao Vũ không ỏ ê gì mà quay ra Xán Xán. Xán Xán hiểu ý vội vàng lấy tiền từ trong túi trao cho tài xế. Lúc đó, ánh mắt kỳ lạ của tài xế khiên cô muốn chạy khỏi xe.



Được rồi, được rồi, trông ánh mắt lái xe, nhất định anh ta nghĩ rằng cô là gái đang bao trai trẻ. Nhưng mà nghĩ lại, cái cách cô để Cao Vũ giả làm bạn trai thì có khác mấy so với việc bao trai, thêm nữa cũng đâu có nhờ anh ta giúp không công, suy đi xét lại thấy trong lòng bình tĩnh hẳn.



- Đi nào! – Cô quát gọi Cao Vũ. – Được mấy bước, nhận ra sau lưng mình không có người đi theo, quay lại thấy Cao Vũ vẫn đứng



nguyên chỗ cũ – Sao anh không đi? – Xán Xán nghi ngờ nhìn anh ta, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng – Không phải anh hối hận đấy chứ? Đàn ông con giai, anh không thể lâm trận mà bỏ cuộc đấy!



Cao Vũ khinh khỉnh nhìn Xán Xán:



- Em nghĩ anh là em chắc? – Nói rồi anh ta đột ngột tiến lên mấy bước, choàng vai Xán Xán.



Xán Xán kinh hãi cứng cả lưỡi:



- Anh, anh, anh làm gì thế?



Cao Vũ điềm nhiên:



- Tiếu thư, em đưa tôi đến đây làm gì?



Đầu óc Xán Xán nhất thời ngây dại, phán ứng chậm như rùa:



- Hình như là để anh… đóng giả trai, bạn trai…



- Thế thì phải làm gì? Em có thấy đôi tình nhân nào đi với nhau mà cách nhau xa thế không? – Nói rồi không quên đế thêm một câu. – Người chịu thiệt thòi là em chắc? Em cuống cái gì?



Xán Xán chưng hửng.



Đang mắc mớ vấn đề giữa hai người ai chịu thiệt ở đây thì Nhan Như Ngọc đợi ở cửa khách sạn không nổi, vươn cô nhìn bốn phía, thôi rồi, xong rồi! Ở chỗ này, một mình cô chống đỡ không nổi, chẳng thà chuồn đi…



Đang suy tính, bỗng nhiên mắt cô sáng rỡ, nuốt nước bọt đánh ực một cái.



Đẹp giai!



Lại nói đến Nhan Như Ngọc. Đó là cô gái rất mến mộ mẫu hình đàn ông đẹp giai, bản tính hồn nhiên phóng khoáng, rất có năng khiếu đánh giá đàn ông. Không phải vậy sao? Người đàn ông đang tiến tới kia, cao ráo trắng trẻo, mắt nồng nàn, miệng hàm tiếu, tóm lại là tinh túy trên đời! Nhưng đáng tiếc. người đẹp như thế mà bên cạnh chi có một cô em, mà lại là cô em chả sáng sủa gì cho lắm. Có điều sao cô ây giống Tô Xán Xán quá cơ…



Có thể tưởng tượng mặt Nhan Như Ngọc thiếu chút nữa là rớt xuống đất.



Khi Xán Xán và Cao Vũ bước tới trước mặt, Nhan Như Ngọc mắt mũi đờ đẫn, người cứng đơ.



Nhan Như Ngọc! Cậu dở hơi rồi à! – Xán Xán gõ mạnh vào đầu cô. – Bọn chơi với nhau 10 năm rồi, không phải 10 ngày đâu!



- Ái dà! – Nhan Như Ngọc ôm đầu đau điếng. – Tô Xán Xán, cậu có thể ăn ít đi một chút, chứ đừng đánh người ta đau như thế được không? – Cú cốc đầu khiến cô tình hẳn người, nhận rõ cô gái ở trước mặt chắc chắn là Tô Xán Xán.



Cao Vũ từ đầu im lặng cuối cùng cũng không nhịn được cười.



- Anh cười cái gì? – Xán Xán nổi giận nhìn Cao Vũ, trời sinh ra cô có thế , thôi, đi ăn cơm cùng thôi chứ có quan hệ gì? Được rồi, cứ coi như là có một tý quan hệ đi.



Cao Vũ bật cười làm Nhan Như Ngọc nhận ra hình tượng thục nữ yểu điệu của mình đã hỏng, bèn lập tức dựng thẳng người, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hẳn đi:



Xán Xán, đây là?



Đây là…



Tôi là bạn trai của Xán Xán. – Cao Vũ đỡ lời.



Bạn bạn bạn… bạn trai? – Nhan Như Ngọc sửng sốt, chuyện gì vậy? Xán Xán có thêm một anh bạn trai quá đẹp từ khi nào vậy? Sao bạn gái thân đến như cô mà hoàn toàn không hay biết?



- Không tin thì cô hỏi Xán Xán đi.



Nhan Như Ngọc vội nhìn sang Xán Xán:



-Xán Xán, là thật chứ? Các cậu quen nhau thế nào? Kết đôi đã lâu chưa? Tại sao yêu nhau? Mau lên! Khai hết sự thực ra!



- Chuyện này… – Xán Xán phần nhiều muốn nói cho Nhan Như Ngọc biết đây là người đàn ông cô mượn đến thôi, nhưng nhớ cuộc điện thoại mới rồi bản thân tự tin lẫm liệt làm sao, bảo không có là không có, tuyệt đối không làm kẻ dối trá. Đến giờ thì hay rồi, tự mình đóng đinh vào miệng mình chưa? Xán Xán gượng cười. – Là thật mà, nhưng chưa lâu, khi về tớ sẽ giải thích dần dần cho cậu.



May là Nhan Như Ngọc đang sốt ruột nhưng cũng không đến nỗi mất lý trí:



- Ok, hôm nay tha cho cậu một nước!



Đến lúc ây Xán Xán mới len lén thở phào, quay đầu nhìn Cao Vũ luôn ra vẻ vô can, bỗng nhiên cô thấy hối hận, ma xui qui khiến thế nào cô lại dắt theo cái con yêu tinh này? Không biết mội chốc nữa có xảy ra thêm sơ xuất gì không?



Đang nghĩ thì đột nhiên liếc thấy một dáng người quen quen, Xán Xán nhất thời căng thẳng quá.


Giang Nhược Văn khinh khỉnh lườm chồng.



Khương Kiệt bị mấy chén rượu thôi thúc, máu nóng bốc lên, Không nhịn nổi quát to:



Giang Nhược Văn! Em điên à? Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, không phải hôn lễ của một mình anh!



Quát xong, Giang Nhược Văn lặng người, một lát sau nước mắt lăn dài:



- Khương Kiệt, anh được lắm! Anh quát em! Chúng ta còn chưa đến nơi đến chốn đấy nhé! Anh đã dám quát em à! Lại còn dám bảo em điên à! Anh, anh, anh… có anh điên thì có!



Khương Kiệt nổi sung lên:



Giang Nhược Văn, tôi bảo cho cô biết! Tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy, cô cho rằng nhà cô có tiền có của thì lên mặt à? Cô cho rằng, cô xinh đẹp thì có thế ăn trên ngồi trốc à? Tôi có điên mới để lọt vào mắt loại quỷ dạ xoa như cô! Tôi có điên mới chấp nhận lấy cái loại phụ nữ như cô làm vợ!



- Anh… – Giang Nhược Văn chỉ tay vào mặt Khương Kiệt, Không nói nên lời.



- Tôi làm sao? Cô nói xem!



- Dí mông vào anh! – Giang Nhược Văn nói xong, òa lên khóc Cao Vũ đứng bên, khinh khỉnh nhìn, đột nhiên nhìn thấy từ



phòng vệ sinh, cô ngốc len lén đi ra,- anh vẫy vẫy cô. Tô Xán Xát ngốc nghếch này, ngày thường thì vênh vênh váo váo thế đến này lại không dám thò mặt ra.



- Đi thôi! – Cao Vũ tiến lên mấy bước, dắt cô ra.



- Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra!



- Em có đi không? Em không đi là anh đi một mình đấy!



Xán Xán nhìn Giang Nhược Văn nước mắt lưng tròng, lạ



trông sang Khương Kiệt mặt đỏ tía tai, bỗng dưng thấy lạnh toá sống lưng:



- Em đi, em đi…



Rồi cum cúp như kẻ cắp theo sau Cao Vũ rời khỏi khách sạn.



Đi rất l



âu, cuối cùng Xán Xán mới buột miệng:



- Chuyện đó… cảm ơn anh…



Lúc ở trong phòng vệ sinh, nghe giọng Giang Nhược Văn cô không dám thò mặt ra. Ai ngờ, lại nghe được Giang Nhược Văn nói xấu cô. Hóa ra trước khi Khương Kiệt đá cô, anh ta đã đi lại với Giang Nhược Văn, cô bị biến thành quả bóng mà không hay biết.



Mối tình đầu mà gặp phải loại đàn ông như thế, nỗi chua xót trong lòng cô nói sao cho hả được đây.



Cao Vũ dừng bước:



- Thực ra anh cũng không có làm gì, tự bọn họ có vấn đề sẵn rồi. Xán Xán cúi đầu, lặng im không nói, bỗng nhiên thấy mũi cay



xè, rồi khóc.



Nghe thấy tiếng sụt sịt, Cao Vũ kinh ngạc:



- Em, em không khóc đây chứ? – Thì ra Tô Xán Xán phổi bò cũng biết đau lòng. Anh đã cảm nhận được – Này, em đừng khóc, người ngoài lại nghĩ rằng anh bắt nạt em…



Xán Xán quệt nước mắt, ngẩng lên nhìn Cao Vũ, nói to tôi khóc lúc nào? Tôi vui quá đây chứ! May mà hồi đó tôi không lấy anh ta, tôi vui đến mức ấy mà khóc thì có hiểu được há?



Hiểu, hiểu. – Đến nước này thì Cao Vũ chả hiểu gì.



Xán Xán khóc lóc một hồi cuối cùng cũng nín:



Cao Vũ!



Làm sao?



Cảm ơn anh! – Đây là lời cảm ơn tự đáy lòng, tuy con người Cao Vũ có thâm hiểm một chút, biến thái một chút, không biết tiếc thương hoa chút nào, nhưng qua việc vừa rồi, cô cảm thấy Cao Vũ vẫn có một chút gì đó đồng cảm. Nói thực, thậm chí cô còn thấy có chút xúc động nữa.



Hai bên đường đèn nên mờ tỏ, sao lác đác trên trời, hình Cao Vũ trong mắt Xán Xán đang dần dần lên ngôi.



Bỗng nhiên…



Không có gì – Cao Vũ không một nét cười. – Dù sao từ nay về sau, hóa đơn mua hàng của anh đều giao cả cho em đấy!



Hả…



Hình tượng cao đến thếnào, cũng vỡ vụn cả rồi.