Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 3 : Môn đăng hộ đối

Ngày đăng: 02:12 22/04/20


-Xán Xán, anh thấy mấy ngày nay em chăm chi quá, đến phòng khách cũng lau dọn sạch sẽ. – Buổi tối, Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên khen Tô Xán Xán, một việc chưa từng xảy ra.



Đang ăn món thịt, Tô Xán Xán ai oán ngước mắt nhìn Cac Vũ, nếu không phải đánh cuộc thua kẻ kia, cô đâu đến nỗi thảm thế này?



Cao Vũ thuận miệng góp chuyện:



-Đúng vậy, anh nhận ra em họ đối với anh tốt quá.



Đúng là điển hình của kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm, Tô Xán Xán tức phừng phừng.



-Quảng cáo của em làm thế nào rồi? – Cao Vũ đột ngộ chuyển chủ đề.



-Chuyện đó hả? Hôm nay vừa cho nhà quảng cáo xem, họ rất hài lòng, chắc tháng tới sẽ phát sóng toàn quốc.



- Tháng tới bắt đầu khai giảng, tỷ lệ xem truyền hình sẽ giảm sợ thời điểm tung quảng cáo không đúng lúc.



Bọn em cũng nghĩ đến điều này, cho nên trên cơ sở files quảng cáo đã hoàn thành, cũng kết hợp quảng cáo trên báo giấy,ngoài đường phố nữa. Ngoài ra công ty cũng ký kết hợp đổng với đài truyền hình địa phương…



Hai người thao thao bất tuyệt về cái hợp đổng quảng cáo của Triệu Noãn Noãn, Tô Xán Xán bỗng nhiên nhận ra, rất nhiều điều họ nói mà cô chẳng hiểu gì.



Không kìm được, cô hỏi Cao Vũ:



-Chẳng phải anh học khoa Quảng cáo ra đây chứ? – Sao có thê hiểu biết rộng đến thế được?



Cao Vũ lắc đầu:



-Anh học Master ngành Kinh tế quốc tế và Ngoại thương.



Xán Xán giật thột, hóa ra thư sinh mặt trắng này học cao phết!



Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Xán Xán, Cao Vũ cười bảo:



-Chắc em nghĩ anh cũng giống em à?



Mẹ kiếp! Bà đây dù gì cũng là sinh viên đại học lớn đây! Tô Xán Xán nổi giận phừng phừng:



-Học vị Thạc sĩ có gì ghê gớm chứ? Ngày thường tôi chẳng thấy anh bận tâm về kinh tế quốc tế gì cả, biết rõ chân tướng ma quỷ rồi! – Nói xong, vẫn còn tức, dám so bì với sinh viên trường lớn à?



-Xán Xán! – Triệu Noãn Noãn nhắc nhở cô.



-Em nói có gì sai chứ! – Xán Xán đáp. – Anh xem, anh ta cứ khuya thì ra đi, sớm tinh mơ thì trớ về làm mất giấc ngủ người khác, chẳng phải ma quỷ thì đi làm gì giờ ây?




Xán Xán mặt lạnh tanh, nhặt nhạnh mấy thứ gì đó trong ngăn bàn , cùng Nhan Như Ngọc lần cuối rời khỏi lớp học năm cuối trung học.



-Xán Xán, cậu vứt cái gì vậy?



-Không có gì, cái thước kẻ không dùng nữa ây mà. – Xán Xán ngẩng đầu, mỉm cười bình thản với Nhan Như Ngọc. – Như Ngọc! Hôm nay chị đây chủ chi, bọn mình đi KFC thôi!



* *



Thực tế, nhiều năm qua rồi, mối hận trong lòng Xán Xán cũng tiêu tan, nghe nói Khương Kiệt kia cũng không học lại mà chi một khoản tiền lớn, chạy vạy để vào học ở một nơi chuyên về ngoại thương nhưng điểm thi đầu vào không đòi hỏi khắt khe. Đã gọi là gia đình có điều kiện thì còn nói gì nữa.



Thế nhưng hôm nay nghe tin Khương Kiệt cưới vợ, Xán Xán vẫn cảm thây có chút không vui. Xét cho cùng, mối tình đầu là cái khó quên nhất đổi với phụ nữ. Người phương Tây nói: đàn ông là đinh, đàn bà là tâm gỗ, khi nhổ đinh khỏi tâm gỗ rồi, bao nhiêu dấu vết lưu lại trên gỗ ây đều không thể xóa



.



Xán Xán không phải người tuyệt tình, đâu thể quên sạch một mối tình đầu như thê)



Trên màn hình máy tính, Nhan Như Ngọc lại gửi tin nhắn.



Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu không sao chứ? Sao không trả lời tớ?



Xán Xán: Không sao. Cậu có biết khi nào anh ta lấy vợ không?



Nhan Như Ngọc: Hình như mùng- 7 tháng sau, tớ vừa nhận thiếp mời hôm nay.



Mùng 7? Còn có một tuần nữa.



Nhan Như Ngọc: Đồ Sở Khanh này đúng là phách lối, nghe nói mời đù bạn học cấp Ba, cũng chẳng thèm nghĩ là dùng tiền của ai mà phung phí thế nữa. Bố mẹ hắn quả là uổng công sinh ra đứa con này.



Xán Xán: Ha ha!



Nhan Như Ngục: Đúng rồi còn gì! Quên không nói với cậu, anh ta mời cả cậu nữa, nhưng không liên lạc được với cậu nên gửi tớ. Cậu đi không?



Xán Xán không trả lời.



Nhan Như Ngọc: Tớ thấy bọn mình chẳng nên đi, lại còn phải tặng quà nữa, chẳng phải phí tiền à?



Một phút sau.



Xán Xán: Tại sao không đi? Bọn mình phải ăn trả những gì anh ta nợ tớ chứ!