Chúng Ta Cung Đấu Đi
Chương 102 : Phiên ngoại Hiền phi
Ngày đăng: 19:11 18/04/20
"Chủ tử, đã là giờ tý, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu đi nghỉ thôi." Phúc Ngọc tiến lên nói nhỏ.
"Đã đến giờ tý rồi sao?" Thần sắc nàng thê lương, mắt nhìn đèn lồng đỏ treo trên cao bên ngoài, màu sắc kia đâm vào mắt làm nàng thấy đau, "Hôm nay là giờ lành Trương lương đễ nhập phủ, Phúc Ngọc em nghe chiêng trống vang trời bên ngoài một chút đi, làm sao giống giờ tý chứ?"
Phúc Ngọc biết trong lòng chủ tử nhà mình khó chịu, kỳ thật chính trong lòng nàng ta cũng khó chịu. Chủ tử nhập phủ mới chỉ một năm, thái tử liền lại lập muội muội ruột của Trương Nham đại nhân làm Trương lương đễ*. Mà cũng là phân vị lương đễ, sính lễ lúc trước, cùng với độ náo nhiệt đại hôn hiện giờ, chủ tử của nàng - Tạ lương đễ nhưng thua xa Trương lương đễ. Nguyên do duy nhất, chỉ là do gia thế khác nhau mà thôi.
* trong bản cv là đích nữ có nghĩa là con gái nhưng theo những chương trước Trương Nham là huynh trưởng của quý phi chứ ko phải là cha, nên chỗ này ta đổi lại cho phù hợp.
Gia thế thái tử phi tất nhiên là hiển hách dị thường, gia huynh của Trương lương đễ cũng là trọng thần trong triều, chỉ có phụ thân Tạ lương đễ, chỉ là quan tứ phẩm mà thôi. Mà nàng là con gái tri phủ tứ phẩm có thể gả cho thái tử làm lương đễ, chỉ là được tổ tiên che chở mà thôi. Tiên đế trước khi đăng cơ có công lao tổ tiên nàng, nhưng Tạ gia bắt đầu từ đời ông nội nàng liền suy tàn, lúc trước quang cảnh hiển hách còn bây giờ, cũng chỉ là chức tri phủ tứ phẩm mà thôi.
"Chủ tử đừng miên man suy nghĩ nữa." Mãn Đường an ủi, "Thái tử lấy Trương lương đễ chỉ là vì hoàng mệnh nan vi mà thôi, huống hồ ngày sau trong phủ, chủ tử cũng cùng ngồi ăn với nàng, chủ tử tiến cung trước nàng, nàng nên gọi chủ tử một tiếng tỷ tỷ."
Tạ Định Hân cuối cùng thở dài, đứng dậy: "Thôi, hầu hạ ta rửa mặt chải đầu đi."
Trương lương đễ là mỹ nhân nổi danh kinh thành, giỏi ca múa, mặc dù tính tình có chút quái đản, ngược lại có vài phần đáng yêu, chỉ sợ thái tử sẽ không đến nơi này của nàng nhiều ngày.
Đoán được Trương lương đễ sẽ được sủng ái, nhưng lại không nghĩ lại được sủng ái như thế. Thái tử nghỉ ở trong cung nàng ta hơn nửa tháng, không riêng gì nàng, mà ngay cả thái tử phi đều có chút bất mãn.
Tạ Định Hân nhìn thái tử phi cùng Trương lương đễ đang ở cách đó không xa, ý bảo người đứng phía sau im lặng, liền lặng lẽ đứng xem diễn. Nàng xưa nay thích xem diễn, hơn nữa thích xem tiết mục ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Quả nhiên, hai người tranh chấp như vậy làm thái tử thập phần không hờn giận, ban đêm, thái tử liền nghỉ ở trong phòng nàng 3 ngày liền.
Hai tháng sau, nàng được thái y chẩn ra mang thai hai tháng. Nàng là người thứ nhất mang thai trong phủ thái tử, thái tử thập phần vui sướng, đối với nàng cũng phi thường sủng ái, trong phủ có đồ tốt là như nước chảy đưa vào trong phòng của nàng. Mà ngay cả nương ở nhà cũng rất vui mừng, khen nàng không chịu thua kém, làm vẻ vang trong nhà.
Cũng hiểu ở Đại Tề, tuy có phân chia đích thứ, nhưng địa vị đứa con đầu tiên cũng thập phần trọng yếu. Nếu là nàng sanh con trai, khi thái tử đăng cơ, nếu bồi dưỡng tài năng thêm chút, cũng có thể trở thành thái tử kế tiếp.
Trong lòng nàng cũng thập phần vui sướng, so với ngày bình thường đều cười nhiều hơn.
Phúc Ngọc, Mãn Đường cũng vì chủ tử cao hứng.
Có lẽ là đều bị sự vui sướng này làm cho hôn mê đầu óc, không có chú ý tới hành vi lén lút của hạ nhân.
"Trông coi Cảnh Dương cung gắt gao cho bổn cung, không làm ra đường rẽ gì." Nàng phân phó Phúc Ngọc, "Nếu không phải sinh ra tiểu hoàng tử uy hiếp được địa vị của Tam hoàng tử, bổn cung cũng không cần sợ đầu sợ đuôi như vậy?"
Phúc Ngọc trù trừ một lát, nói: "Chủ tử, năm đó ngài không có đứa nhỏ, Mãn Đường bị người hãm hại, ngài là toàn tâm toàn ý báo thù cho hoàng tử chưa xuất thế cùng Mãn Đường, sao hiện giờ..."
"Rốt cuộc là bổn cung tham lam." Nàng nhìn Tam hoàng tử nhu thuận ngồi luyện chữ cách đó không xa, "Hiện giờ thằng bé càng ngày càng thân cận với bổn cung, bổn cung liền muốn nâng đỡ đứa nhỏ không có phúc kia, nếu đều là con của bổn cung, bổn cung cũng nên vì nó tranh thủ chút. Vì sao Thư phi tranh thủ tình cảm, cũng chỉ là vì hai đứa con thôi."
"Nương nương dụng tâm lương khổ, Tam hoàng tử sẽ cảm thụ được." Phúc Ngọc cũng thổn thức.
Nhưng đấu tranh trong hậu cung quả nhiên là khó lòng phòng bị, mặc dù nàng đem Cảnh Dương cung thủ ngay cả con ruồi bọ cũng không đi vào được, nhưng tiểu hoàng tử vẫn thiếu chút nữa bị người độc hại.
Tam công chúa vừa mới nhìn thấy người lén lút hạ độc, đem người vẽ ra. Nhưng lại không nghĩ, trong hai người kia lại có một người mặt mày tương tự như Phúc Ngọc!
Sau khi hoàng đế ban ý chỉ cấm đoán xuống, nàng mới hiểu được đây là một bẫy thật to, mà người sắp đặt cái bẫy này không phải người bên ngoài, mà là Thư phi - mẹ đẻ tiểu hoàng tử! Tam công chúa nói Hoàng Thượng sẽ tin tưởng, đứa bé sáu tuổi làm sao vẽ ra gương mặt này, chỉ sợ đây cũng là Thư phi sớm thiết kế mà thôi.
Thu hồi phượng ấn, không có Phúc Ngọc, nàng một mình ở trong Vĩnh Hòa cung đợi nửa năm.
Khi đến năm mới mới ra Vĩnh Hòa cung, mà Thư phi đã trở thành Thư quý phi. Thế sự biến thiên, duy nhất không biến, tựa hồ là dung mạo, khí chất của Thư quý phi cùng sủng ái của đế vương đối đãi nàng ta.
Cho đến nay, nàng rốt cục hiểu được, mấy năm nay giấu diếm sâu như vậy vì sao lại lạc đến kết cục như vậy. Không phải tâm tư nàng không đủ, không phải nàng không đủ tàn nhẫn, nguyên lai là từ đầu tới đuôi bọn nàng bắt sai lầm trọng điểm rồi.
Mấy năm nay hậu cung tranh giành, Khương hoàng hậu có gia thế hiển hách, Trương quý phi có thái hậu làm chỗ dựa cùng mỹ mạo, Đức phi có tâm cơ dã tâm nặng, cũng có nàng tự cho là thông minh nghĩ không tranh là tranh, toàn bộ lại bại bởi Thư quý phi - không có thứ gì.
Hiền phi nhếch nước quả trong chén, chỉ cảm thấy chua sót không chịu nổi, đối diện là Trương quý phi bên tóc mai ẩn ẩn có chỉ bạc, giữa lông mày đã sớm không có phần ngạo khí kia nữa, chỉ còn lại suy tàn bị năm tháng ăn mòn.
Mà Thư quý phi ngồi ở bên cạnh Gia Nguyên đế, mặt mày đều nhiễm ý cười, lại vẫn là như năm đó khi mới vào cung, ôn nhuận như châu.
Nguyên lai tranh đấu trong hậu cung này, tranh là tranh tâm đế vương. Nàng chưa bao giờ động đậy nửa phần cảm tình, thua tâm phục khẩu phục.
The End