Chúng Ta Cung Đấu Đi
Chương 17 :
Ngày đăng: 19:10 18/04/20
"Hoàng Thượng!" Chu Anh kinh hỉ hô lên, rồi lại đột nhiên ý thức được chính mình thất nghi, vội quỳ xuống đất thỉnh tội: "Thỉnh an Hoàng Thượng, tần thiếp nhất thời thất thố, kính xin Hoàng Thượng thứ tội."
"Ái phi mau đứng lên." Gia Nguyên đế tiến lên đem người nâng dậy, nhìn đến mâm đựng trái cây ướp lạnh trên bàn đá: "Đây chính là chuẩn bị riêng cho trẫm?"
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, buổi trưa tiểu chủ liền dặn dò nô tỳ đi phủ nội vụ lĩnh dưa mật và trái cây trở về, lấy chút băng bỏ vào đáy khay rồi cắt chút dưa và trái cây phủ lên, dùng trong thời tiết này là thích hợp nhất." Lan Tương ở bên cạnh kể công lao của chủ tử nhà mình.
Gia Nguyên đế nhìn Chu Anh một cái, nàng một thân váy áo màu thiên thanh* sau cơn mưa, trên đầu cắm mấy trâm sai thanh lịch, đơn giản mà không đơn sơ, trong nắng chiều giữa hè cảm giác mát mẻ trong suốt như ngọc.
* Màu xanh thiên thanh thực sự là sự kết hợp giữa sác thái xanh nước biển đậm và xanh lá cây sáng, gần giống như màu của đại dương.
"Hoàng Thượng muốn hay không nếm thử một chút xem?" Chu Anh nghiêng đầu, ý cười trong suốt mang theo một khối dưa mật đưa đến miệng của hắn, mắt chờ mong.
Gia Nguyên đế liền ăn miếng dưa trên tay nàng, cười gật gật đầu, cũng gắp một khối đút cho nàng: "Dưa mật có tràn đầy tâm ý của ái phi, trẫm ăn thấy hương vị dị thường ngọt ngào. Ái phi cũng nếm thử một chút xem."
Dưa mật phía tây tiến cống vốn là trong veo, sau khi ướp lạnh vị càng ngon, Chu Anh nghe hắn nói lời ngon tiếng ngọt, trên mặt xấu hổ mang e sợ, trong lòng một mảnh thanh minh.
Bữa tối bày tại Lan Tâm đường, Chu Anh tất nhiên là vui vô cùng. Thức ăn của Hoàng Đế không phải nàng - một mỹ nhân nho nhỏ có thể bằng được, hơn nữa trong cung đẳng cấp sâm nghiêm, có vài món ăn mà phân vị của nàng không thể hưởng dụng. Hiện tại hưởng ké hoàng phúc này, có lộc ăn no một bữa, ý cười trên mặt nàng liền thiệt tình rất nhiều.
Gia Nguyên đế nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa của nàng, đáy lòng cảm khái sự đơn thuần của nàng, chính mình bất quá bồi nàng dùng bữa tối một chút liền như thế vui, dễ dàng thỏa mãn như vậy, ngày bình thường lại chưa bao giờ có bất kỳ yêu cầu gì, vẫn đều nhu thuận an phận. Là thiên tính như thế, hoặc là sâu không lường được?
Vốn có một tia hoài nghi, Gia Nguyên đế nhìn thấy bộ dáng nàng uống một ngụm súp nhỏ liền thỏa mãn, thật sâu cảm giác mình thật sự là buồn lo vô cớ.
"Nương nương nói chi vậy, chúng tỷ muội hậu cung, Hoàng Thượng tự nhiên là đối xử bình đẳng." Chu Anh mặt không đổi sắc.
"Muội muội dung mạo trắng như tuyết, xinh đẹp như hoa, Hoàng Thượng tự nhiên là phải thương yêu hơn, tỷ thật sự hâm mộ." Lâm chiêu dung vươn tay cầm lấy cằm của nàng, ánh mắt khinh miệt: "Chỉ trách, tỷ không có phúc khí tốt như Chu mỹ nhân, có thể có tỷ tỷ tốt như vậy giúp đỡ."
"Chiêu dung nương nương quá khen." Chu Anh tự nhiên sẽ không ngốc đi đón đầu lời của nàng.
"Mắt thấy Thục phi nương nương được sủng nhất hậu cung, trong lòng muội muội chính là cảm giác mình sẽ cùng theo nước lên thì thuyền lên?" Lâm chiêu dung tiếp nhận đồ ăn cho cá mà cung nữ bên cạnh đưa tới, lười nhác dựa vào lan can: "Muội muội cũng biết bổn cung vì sao lúc này đợi muội?"
"... Muội muội không biết, mong rằng nương nương chỉ điểm." Lâu như vậy mới tiến vào chủ đề, thật không dễ dàng.
"Bày mưu đặt kế kêu bổn cung chờ lúc này, là Thục phi nương nương." Giọng nói Lâm chiêu dung mềm nhẹ, những lời này lại nhấn cao giọng.
Chu Anh nghe lời: "Không biết Thục phi nương nương có gì phân phó?"
"Hoàng Thượng đối Thục phi nương nương sủng ái cả hậu cung có mắt đều thấy, ý tứ Hoàng Thượng đã muốn rất rõ ràng, kế tiếp, đó là tỷ muội chúng ta lựa chọn. Thục phi nương nương có nói, nếu muội muội có tâm, tự nhiên sẽ có ngày nổi danh, nếu không, Chu muội muội tự bảo hộ mình cho tốt." Lâm chiêu dung nói đến thế, được thị nữ đỡ, lượn lờ đi xa.
Chu Anh hiểu được, đây là làm cho nàng đứng thành hàng, làm sao Thục phi không có dã tâm?
Còn nàng sớm đã có quyết định, nàng tuyệt không muốn tham dự ba phương tranh đấu này, bởi vì một phương nào cũng sẽ không thắng lợi.