Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 27 :

Ngày đăng: 19:10 18/04/20


"Hoàng Thượng, nên lật bài tử." Tiểu thái giám nội thị cung kính đưa bài ngà qua, Gia Nguyên đế nhất nhất xem kỹ, đột nhiên mở miệng hỏi Thôi Vĩnh Minh: "Trẫm nghe nói Hoàng Hậu gần đây muốn sản xuất rượu hoa quế, nàng lúc trước đâu để ý đến việc này."



"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài nghe nói đây là đề nghị của Kỳ quý tần chủ tử."



"Rất tốt, Hoàng Hậu của trẫm thật biết cách dùng người." Thần sắc Khuyết Tĩnh Hàn khó lường: "Tối nay trẫm đi nhìn Thư dung hoa một cái, trẫm tựa hồ vài ngày chưa tới Lan Tâm đường, ái phi của trẫm cũng không biết đang làm gì."



"Vâng, Hoàng Thượng." Thôi Vĩnh Minh xoay người đi ra cửa tuyên chỉ, trong lòng lại kinh ngạc, trí nhớ Hoàng Thượng gần đây tựa hồ kém, rõ ràng ba ngày trước đã đi Lan Tâm đường dùng cơm trưa mà.



Chu Anh nhận được ý chỉ tất nhiên là hết sức cao hứng, ý cười trong suốt thưởng Thôi Vĩnh Minh không ít đồ vật này nọ: "Thôi công công khổ cực, cái này coi như ta mời công công uống chút trà."



"Ôi, dung hoa chủ tử thật khách khí, việc này bất quá là phận sự của nô tài." Thôi Vĩnh Minh vui tươi hớn hở nhận, hắn cảm thấy hôm nay Hoàng Thượng lật bài tử Lan Tâm đường quả thật sáng suốt cực kỳ. Dung hoa chủ tử này tuy là thứ xuất, không cao quý bằng Thục phi nương nương, nhưng tính cách hiền lành, bộ dáng cười rộ lên làm cho người ta nhìn thấy trong lòng đều ấm lên.



Đưa tiễn Thôi Vĩnh Minh, trong nháy mắt Chu Anh thu ý cười trên mặt, xoa xoa khuôn mặt sắp tê cứng: "Lan Tương, chuẩn bị chút điểm tâm, hôm nay trời lạnh, nước hạnh nhân phải nóng chút. Bách Hợp, hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo đi."



"Hiện giờ chủ tử chúng ta đang mang thai hoàng tự lại thánh sủng thâm sâu, phủ nội vụ đều tăng thêm mấy thứ cần dùng trong Lan Tâm đường chúng ta. Vài cuộn vải Vân Cẩm* lần trước phía Nam tiến cống, số lượng cực kỳ hữu hạn, cũng chỉ Hoàng Hậu, Trương quý phi cùng chủ tử chúng ta được hai cuộn, làm các cung khác đều hâm mộ." Lục La hết sức cao hứng, khi trong phủ tứ tiểu thư vẫn chịu khi dễ, cũng không có ngày nổi danh, hiện nay vào cung cuối cùng hãnh diện một hồi. Thục phi hiện giờ mất Hoàng tử lại mất ân sủng, trong phủ gởi thư đều là cầu tiểu thư đáp ứng ra tay cứu Thục phi, thật sự là thống khoái.



* Nam Kinh thổ cẩm, còn được gọi là lụa Vân Cẩm (南京云锦), là một loại thổ cẩm làm ở Nam Kinh, Giang Tô, Trung Quốc. "Thêu kim tuyến" là một thuật ngữ chung cho các loại vải lụa hoa truyền thống. Trước đây, Vân Cẩm chỉ sản xuất và phục vụ cho hoàng gia. Mãi cho đến triều đại nhà Thanh, sự phát triển của Vân Cẩm đã trở nên phổ biến ngay cả tầng lớp bình dân.



Nam Kinh có Vân Cẩm nổi tiếng với công nghệ tinh tế, thanh lịch và mịn. Mẫu mã đa dạng và nhiều họa tiết đám mây đẹp như đám mây trên bầu trời, vì vậy tên của nó Vân Cẩm.




"Nô tỳ tuân mệnh." Hai người phúc thân cung tiễn Gia Nguyên đế rồi mới vội vã tiến vào nội thất, trên mặt có chút khẩn Trương. Tuy nói trên mặt Hoàng Thượng cũng không có giận dữ, nhưng tối nay lật bài tử Lan Tâm đường, Hoàng Thượng nửa đường lại rời đi, trừ bỏ giận chủ tử, còn có chuyện gì khác đây?



Lục La lau tóc cho nàng, vẻ mặt sầu lo, vẻ mặt Chu Anh buồn ngủ, híp nửa mắt nhìn hai nàng: "Các em đừng lo lắng, ta đều có đúng mực."



Phật viết nhân sinh có bảy khổ, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng biết (oán ghét mà phải gần), yêu biệt ly, cầu không được. Lần này làm cho hắn nếm thử một chút tư vị cầu không được, mới có thể được hắn nhớ thương lâu lâu chút. Huống hồ, gần đây nàng chỉ cần sủng ái ít đi, cũng sẽ không có nhiều người nhàn tạp đến quấy rầy, thư nhà cũng sẽ không tới nhiều như vậy, luôn lợi nhiều hơn hại. Các triều đại đổi thay, hoàng đế đều kiêng kị hậu cung cùng tiền triều gút mắc, dây dưa, chuyện Chu gia liên tiếp gởi thư nhà đến tất nhiên không thể giấu diếm được hắn, cứ như vậy để cho người Chu gia nghĩ nàng thất sủng cũng tốt.



Chu Anh thở phào một cái thật dài, rõ ràng thống hận lấy sắc mê hoặc người khác, kết quả mình cũng phải đi con đường này.



"Hoàng Thượng, nơi này cách Trường Xuân cung của Kỳ quý tần, Ninh Tú cung của Trương quý phi đều rất gần, không biết Hoàng Thượng nghĩ muốn nghỉ ở nơi nào?" Thôi Vĩnh Minh cũng có chút không xác định, Thư dung hoa kia luôn luôn hợp tâm ý Hoàng Thượng a, ngày hôm nay sao giống như trúng tà. Mà khiến cho người bị kinh dị là hoàng đế ra khỏi Lan Tâm đường mà sắc mặt nửa điểm cũng không thấy giận dữ.



Hắn bên cạnh nhiều năm như vậy, còn chưa gặp loại chuyện hiếm lạ này.



"Trẫm nhớ rõ Tô tiệp dư ở thiên điện Ninh Tú cung, liền đi chỗ đó đi." Trong thần sắc Gia Nguyên đế có một tia ảo não, hắn từ 15 tuổi cho tới nay đã gặp qua bao nhiêu phụ nữ, cho tới bây giờ gặp gỡ Thư dung hoa lại có nhiều lần thiếu chút nữa khống chế không được, để người bên ngoài biết, chẳng lẽ không phải cười đến rụng răng?



"Phân phó đám nô tài phủ nội vụ kia dốc lòng lưu ý Lan Tâm đường, thiếu cái gì, ít cái gì nhanh chóng mua thêm, nếu để trẫm biết bọn họ bạc đãi hoàng tử của trẫm, thì đừng nghĩ sống nữa." Gió đêm có chút mát lạnh, Gia Nguyên đế đứng một lát rốt cuộc bình tĩnh chút: "Mấy ngày nay nhắc nhở trẫm không cần lật bài tử Lan Tâm đường."



"Vâng, Hoàng Thượng." Thôi Vĩnh Minh quay đầu nhìn Lan Tâm đường, cảm thấy vị chủ tử này quá thần kỳ, làm hắn hoàn toàn sờ không thấu được ý nghĩ.