Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 31 :

Ngày đăng: 19:10 18/04/20


Có lẽ Khuyết Tĩnh Hàn còn có vài phần nhớ tới thai nhi trong bụng nàng, động tác góc độ lui tới mềm nhẹ vài phần, tay đặt tại hai bên đầu nàng, cúi đầu đánh giá người phụ nữ thuộc về mình này. Lúc này hai mắt sương mù tựa như thu thủy (nước mùa thu), bên gò má nhiễm lên một tia hồng son, hoa điền phối hợp lông mày dài làm hắn nhớ tới bốn chữ “hồng nhan hoạ thủy”.



Chu Anh thấy hắn nhìn mình chằm chằm, dằn xuống nhịp tim đập loạn cào cào, vươn cánh tay lên ôm cổ của hắn, muốn nâng đầu lên hôn hắn, khi đang cách mặt hắn một lóng tay, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ngã trở về trên gối đầu, khẽ kêu một tiếng.



"Làm sao vậy?" Gia Nguyên đế nhìn mặt nàng nháy mắt thay đổi sắc, xoay người sang một bên ân cần hỏi han.



"Hoàng Thượng... tay tần thiếp đau... chân cũng đau..." Tay trái nàng cầm lấy cổ tay phải, hai mắt đẫm lệ mông lung nức nở nói.



"Thôi Vĩnh Minh, tuyên thái y." Tâm tư nhiều hơn nữa giờ phút này Khuyết Tĩnh Hàn cũng chẳng quan tâm, hô thị nữ tiến vào hầu hạ, mình cũng chỉ đem áo mãng bào choàng ngoài quần áo ngủ, thay nàng xoa xoa chỗ đau.



"Còn muốn đi xuống một chút, ừm, chính là chỗ đó... đau quá... ngài nhẹ chút..." Chu Anh yên tâm thoải mái sai sử Khuyết Tĩnh Hàn còn ghét bỏ.



Gia Nguyên đế cũng không cùng nàng so đo, có lẽ nàng đây là bị rút gân khi mang thai, phân phó Lục La không có kinh nghiệm chuẩn bị nước ấm đắp lên cho nàng, sai Lan Tương xoa cổ tay cho nàng, mà chính mình vẫn kiên nhẫn xoa bụng nhỏ cho nàng. (khi mang thai người ta kiêng kị xoa bụng vì sẽ làm bào thai bung chỗ bám trên thành tử cung gây ra sảy thai, có trường hợp 6 tháng vẫn bị! Các nàng nào chuẩn bị làm mẹ nhớ kỹ chuyện này nhé!)



Sau một chén trà, Vu thái y liền tới, bắt mạch bẩm báo nói: "Dung hoa chủ tử vì thời gian mang thai cơ thể mẹ suy yếu đến nỗi bị rút gân, nói vậy chủ tử rút gân lợi hại thế này sợ đã không phải lần đầu?"



"Chủ tử các ngươi vài ngày gần đây có từng có hiện tượng tay chân rút gân?" Gia Nguyên đế hỏi hai người hầu hạ.



"Nhất định là tần thiếp mới vừa rồi viết chữ, cổ tay rất dùng sức viết..." Chu Anh cầm lấy tay áo của hắn, tội nghiệp mở miệng.



Khuyết Tĩnh Hàn lại nhìn thấy vẻ mặt Lục La muốn nói lại thôi, liền trấn an vỗ vỗ tay nàng, quay đầu hỏi Lục La: "Ngươi nói, khi nào thì cũng phát sinh qua?"



"Hồi Hoàng Thượng... Chỉ có hôm nay ở ngự hoa viên, chiêu dung nương nương... Lâm tu nghi sai tiểu chủ một lần lại một lần pha trà cho nàng, lúc sau trên đường quay về Lan Tâm đường, chủ tử đau đến phát khóc..." Lục La vừa nói vào đề vừa rơi lệ: "Nô tỳ hỏi chủ tử, nhưng chủ tử vẫn không lên tiếng."



Vu thái y hợp thời mở miệng: "Đó chính là lúc pha trà, cổ tay dùng sức cầm ấm, đồng thời cần đứng hồi lâu, những điều này là nguyên nhân làm cho phụ nữ có thai tay chân rút gân. Vi thần mở mấy thang thuốc điều trị, đồng thời phải chú ý ẩm thực. Chủ tử cần ăn nhiều chút sữa bò, trứng chim, đậu hủ, rau chân vịt, cùng với các loại canh xương, ngày bình thường phải chú ý tránh bị cảm lạnh, không thể chịu đựng áp lực quá lớn, tâm tình thả lỏng chút. Đồng thời bệnh trạng rút gân này ban đêm tỷ lệ phát sinh cao, cần thời khắc cẩn thận."




Nàng tự biết mình đẹp nên lại càng giữ im lặng.



Tơ lụa đất Tề chưa hẳn là thứ quí giá ở cõi người,



[vì hiện đang có] một bài hát “Ca củ ấu” đáng giá cả vạn tiền vàng



Chu Anh nhìn hai thủ thơ, cười đến cực kỳ đắc ý.



"Hoàng Thượng viết cái gì, lại làm tiểu chủ cao hứng như vậy." Lục La đi tới: "Sao, thì ra là thơ khuê phòng a, chủ tử cùng Hoàng Thượng như vậy, xem như niềm vui trong khuê phòng sao?"



Chu Anh không e dè xem thường nhìn Lục La, cũng lười giải thích, tùy ý các nàng tự tưởng tượng đi.



Kỳ thật mượn chính là “khuê ý thơ” của Chu Khánh Dư, thủ khảo công danh năm đó cần quan chủ khảo hoặc là Anh Nhân nâng đỡ, lòng Chu Khánh Dư không yên chỉ viết bài thơ này hiến cho Trương Tịch tràn đầy khẩn trương cùng bất an, giống như tâm tình nàng hôm qua.



Mà Gia Nguyên đế viết đó là Trương Tịch trả lời ý thơ của Chu Khánh Dư, ám chỉ không cần phải lo lắng.



Hai thủ này đều là chi tác nhất tiễn song điêu, vừa có thể làm thơ khuê các, cũng có thể làm trao đổi mặt tâm linh, là tác phẩm xuất sắc nhất thời lưu truyền rộng rãi.



Chu Anh hôm qua chỉ viết thủ kia đó là lo lắng cho mình bị phạt, bị hắn hiểu lầm phạm thượng, mà câu trả lời của hắn cũng dùng thơ kêu nàng an tâm thôi.



Loại cử chỉ thổ lộ tình cảm này, Chu Anh ngẫm lại liền nổi da gà rơi đầy trên đất, may mắn còn có trí nhớ của nguyên thân, cuối cùng biết được chút thi thư. Người nào làm Hoàng Đế không phong lưu, có thể bí ẩn mà uyển chuyển trao đổi như vậy nhất định là một phiên thú vị khác.



Chu Anh nhịn không được tà ác nghĩ, nàng cùng Khuyết Tĩnh Hàn thật đúng là trao đổi tâm linh cùng “thịt” cấp bậc cao a...