Chúng Ta Cung Đấu Đi
Chương 34 :
Ngày đăng: 19:10 18/04/20
Trong Lan Tâm đường Chu Anh tựa trong ngực Gia Nguyên đế, vẫn nửa ngủ nửa tỉnh than thở, hô Hoàng Thượng chớ đi, Hoàng Thượng đừng ném thiếp ở đây.
Gia Nguyên đế nhớ tới mới vừa rồi thái y dặn dò, liền gọi tới cung nữ phụng dưỡng của nàng: “Gọi là Lan Tương đi, chủ tử các ngươi vì sao trúng gió cảm lạnh, luôn luôn không thích chua, bữa tối vì sao lại dùng nhiều đồ ăn chua như vậy?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, chủ tử xế chiều đi mai viên trở về liền vẫn không thoải mái, ăn uống cũng không được, chỉ coi sách một chút, vẽ bức họa. Bữa tối nói không muốn ăn, nhớ tới hoàng tự trong bụng mới ép mình ăn chút thức ăn chua khai vị, vừa mới ăn xong liền ói ra." Lan Tương một năm một mười nói rõ.
"Trẫm đã biết, đem bức tranh đưa cho trẫm liền đi xuống đi." Gia Nguyên đế xua tay mọi người, nhìn người phụ nữ vẫn cầm lấy tay áo hắn nhíu lại mày, ngầm thở dài.
Chợt nhìn thấy bức tranh, Gia Nguyên đế nửa điểm cũng không kinh ngạc, cùng chữ viết ngày đó hắn nhìn đến là rất xứng đôi, giống nhau.
Bức tranh là mai viên ba màu trong tuyết, trong mai viên có hai người cẩm y hoa phục đứng cạnh nhau, một vàng, một đỏ, tư thái vô cùng thân thiết, còn đứng một người quần áo màu nhạt đứng rất xa, cô linh linh nhìn đôi bích nhân, bức họa này đề tên uyên ương hoa mai.
Liên tưởng đến đủ loại hành vi của nàng hôm nay, Gia Nguyên đế nhíu nhíu mày, Thư dung hoa của hắn đây là ghen tị?
Vốn định la rầy nàng, nhưng nhìn nàng sau khi mang thai mặt gầy gò, rốt cuộc không đành lòng trách cứ nàng vượt khuôn, ngược lại đáy lòng trào ra một tia vui sướng, liền nhẹ nhàng ở mi tâm nàng hôn hôn, ôm lấy nàng nằm ngủ.
Qua hồi lâu, Chu Anh lại mở mắt ra, lặng lẽ vì chính mình nhẹ nhàng thở ra, đáy mắt tất cả đều là trào phúng. Khuyết Tĩnh Hàn tuy là quân vương cao cao tại thượng, nhưng rốt cuộc cũng là đàn ông. Không có người đàn ông nào không muốn nhìn thấy người phụ nữ vì mình ghen, ghen chừng mực, nắm chắc vừa đúng đó là chuyện tốt, nếu làm quá... ngược lại không tốt.
"Nửa tháng này, Hoàng Thượng đi Ninh Tú cung ba lượt, Lan Tâm đường hai lần, tới Cảnh Nhân cung cũng bất quá hai lần mà thôi.” Hoàng Hậu xem sổ sách nội thị, xoa mi tâm: "Hoàng Thượng hẳn là vì chuyện huynh trưởng nhà mẹ đẻ bổn cung nên giận bổn cung, hiện giờ Trương quý phi mặc dù vẫn còn ở cữ trong tháng, nhưng nhìn Hoàng Thượng thế này, ngày sau sợ là sủng ái càng nhiều hơn trước."
"Nương nương đừng lo lắng, quý phi nương nương bị thương thân mình, nô tì nghe Trương viện phán nói, về sau sợ là khó mang thai." Kỳ quý tần an ủi Hoàng Hậu: "Nương nương ngài có Đại hoàng tử của Đại Tề chúng ta, tương lai kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước là đương nhiên, bằng hai vị công chúa của nàng ta thì sao có thể cùng ngài so sánh?"
"Chủ tử nếu không nô tỳ cũng nghiền nát một chút cho ngài dùng?" Lục La đề nghị.
"Không cần, phù ta đi ngồi bàn đu dây trong viện một chút đi, phơi nắng người cũng có tinh thần hơn. Đi mời Vu thái y đến một chuyến, thay ta xem mạch bình an đi." Chu Anh nhìn thuốc màu nâu trong chén hoa sứ trên bàn, nhìn đều chua sót không chịu nổi.
Từ ngày ấy nàng phân phó quản lý bàn đu dây, liền một mực quét tước, Bách Hợp đỡ nàng ra sảnh, khi đang muốn ngồi lên bàn đu dây, Bách Hợp lại đột nhiên nhớ tới cái gì. Phủi sạch mặt ghế đá bên cạnh, đỡ nàng ngồi xuống trước.
Chu Anh cũng không hỏi nhiều, nhìn nàng trái phải kiểm tra bàn đu dây, cảm thán nàng dốc lòng thoả đáng.
Dây leo trên bàn đu dây này ngày mùa hè sum sê giờ sớm héo rũ, vòng quanh dây thừng, có thể năm sau lại tươi tốt như thế.
Bách Hợp kiểm tra xong thì mình ngồi trên bàn đu dây đầu tiên, đung đưa rất nhỏ, vẻ mặt liền có chút không được bình thường.
"Làm sao vậy, bàn đu dây bị gì sao?" Chu Anh hỏi.
Bách Hợp nhìn bốn phía, sắc mặt ngưng trọng: "Chủ tử ngài về phòng nghỉ tạm trước, giờ nô tỳ cùng An công công đi thăm dò thu thập vài thứ, trở về bẩm báo ngài sau."
Chu Anh gật gật đầu, trong lòng có lẽ cũng đoán được nguyên nhân: "Hết thảy ngầm tiến hành là được, lúc này chớ đả thảo kinh xà." ((打草驚蛇) đánh cỏ động rắn)
"Nô tỳ đã biết."