Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 36 : Bị thương

Ngày đăng: 19:10 18/04/20


Đợi sau khi Kỳ quý tần rời đi.



"Nương nương, phương thuốc này..." Hạnh Chi muốn hỏi có nên ném đi hay không.



"Trước thu, thay bổn cung tìm người nhìn chằm chằm Trường Xuân cung bên kia, nếu là Kỳ quý tần thực sự dùng thuốc này, vậy bổn cung sẽ tin nàng tám phần."



----



Chu Anh từ Thọ Khang cung đi ra thì rất mỏi mệt như đã diễn cả ngày vậy, trong lòng đem Khuyết Tĩnh Hàn thiên đao vạn quả (千刀万剐: chém nghìn vạn nhát đao) vài lần. Hắn yêu bề ngoài hiếu khôn khéo nhưng kín đáo ân ái vì sao phải lôi kéo nàng đến tiếp khách, nàng giả trang hiền lương thục đức đến độ sắp nội thương được chứ.



"Mới vừa rồi nhìn thoáng qua sắc mặt Thư dung hoa không tốt, là thân mình không khỏe?" Trương quý phi hạ mình đi lui về sau, lôi kéo tay nàng thân thiết hỏi.



"Đa tạ quý phi nương nương quan tâm, tần thiếp ban đêm ngủ không an ổn, cho nên khí sắc kém một chút, cũng không có gì không khoẻ." Chu Anh cười đáp lại, nàng đương nhiên sẽ không cho là Trương quý phi đang thật sự quan tâm mình, bất quá ở trước mặt Khuyết Tĩnh Hàn hiển lộ chính mình một mặt hiền đức mà thôi.



Quả nhiên, Khuyết Tĩnh Hàn mỗi tay một người: "Nếu các ái phi hậu cung cũng thức thời như hai người các nàng, trẫm thật sự không có nửa điểm buồn phiền chuyện nhà."



"Hoàng Thượng là thánh minh chi quân, chúng tỷ muội hậu cung lấy phụng dưỡng Hoàng Thượng làm nhiệm vụ của mình, tất nhiên là hoà thuận vui vẻ." Trương quý phi cười với Gia Nguyên đế, quả nhiên là xinh đẹp vô phương.



Chu Anh khẽ cúi đầu, tránh đi mũi nhọn: "Nương nương nói rất có đạo lý."



Gia Nguyên đế cười nhìn về phía ái phi của mình: "Hai vị ái phi quả nhiên rất quan tâm trẫm. Trẫm còn có chút tấu chương chưa phê duyệt, các nàng về cung trước đi."



"Ngày hôm nay khí trời càng ngày càng lạnh, Anh Nhân xuất môn mặc thêm nhiều quần áo mới tốt, thân thể vốn yếu đuối, mang thai hoàng nhi của trẫm lại vất vả, nếu không yêu quý thân mình thêm chút, khi bảy tám tháng còn bị bệnh." Khuyết Tĩnh Hàn cởi áo choàng lông hồ ly quoàng lên người nàng: "Từ Nhân cũng chiếu khán nhị công chúa nhất định là khổ cực, trẫm buổi tối đi dùng bữa trong cung nàng."




"Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Nói tới âm cuối, dễ dàng tiết lộ vui sướng của nàng.



Người còn chưa phúc thân xong đã bị Khuyết Tĩnh Hàn nâng dậy, ngữ điệu sủng nịch: "Trẫm nói nhiều lần, ái phi hiện giờ thân mình nặng, trong Lan Tâm đường toàn bộ lễ tiết bỏ qua, ngày sau nếu không nghe, xem trẫm phạt nàng như thế nào."



"Tần thiếp nhớ kỹ, vậy Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, còn nhớ hứa hẹn mới vừa rồi?" Chu Anh nghiêng đầu híp mắt cười.



"Trẫm đương nhiên nhớ rõ." Khuyết Tĩnh Hàn cười, chà chà khẽ chóp mũi nàng: "Đi thôi, trẫm đến đẩy nàng chơi bàn đu dây."



Tuy rằng Khuyết Tĩnh Hàn ngay tại phía sau, nhưng Chu Anh vẫn không dám thật sự chắc chắn, mang tánh mạng hai mẹ con ra cược, giả vờ ngồi. Nàng hiện giờ mang đứa nhỏ, thể trọng tự nhiên không thể so với Bách Hợp, nếu ngồi mạnh xuống, sợ sẽ trực tiếp té xuống đất.



Gia Nguyên đế cũng là vì an toàn, đem hai dây thừng dùng sức kéo vài cái, bên trái an toàn không ngại, bên phải hắn mới vừa dùng bảy phần lực đạo kéo liền phựt một cái, đứt ra.



Mắt thấy Chu Anh ngồi ở trên bàn đu dây bởi vì dây thừng đứt người sắp ngã sấp xuống phía trước, Khuyết Tĩnh Hàn nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm nàng nhào về bên cạnh, hai người liền ngã một cục ở trên mặt đất.



Một bên Thôi Vĩnh Minh và Bách Hợp cùng với cung nhân đều sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, vội vội vàng vàng tiến lên xem xét hai vị chủ tử té có bị thương không. Chu Anh đã chuẩn bị kỹ càng, tự nhiên không để lại dấu vết lấy hắn làm đệm thịt người, ngã sấp xuống ở trên người hắn, mặt kinh hoảng trắng bệch, được Bách Hợp cùng Lan Tương bên cạnh nâng dậy, liền cuống quít xoay người, nhìn Gia Nguyên đế nằm trên mặt đất, nước mắt liền tràn mi.



"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài thế nào?" Nàng có chút thất thố cầm lấy tay Gia Nguyên đế, sắc mặt vừa áy náy vừa lo lắng.



Khuyết Tĩnh Hàn nhìn thấy nàng không bị làm sao như vậy, tuy rằng mu bàn tay có chút đau, vẫn nhẹ nhàng thở ra: "Trẫm không có việc gì, ái phi có làm sao không?"



Thôi Vĩnh Minh mắt tinh nhìn tay hắn bị trầy da, vội phân phó thái giám đi theo hầu hạ bên cạnh: "Nhanh đi truyền thái y."