Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 8 : Mai quý nhân

Ngày đăng: 19:10 18/04/20


Chu Anh vào ban ngày ngủ lâu quá, buổi tối khó ngủ thật lâu. Trong cung ban đêm rất yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên truyền đến âm thanh đồng hồ nước cùng côn trùng kêu vang chít chít ngoài cửa sổ. Nàng đang chuẩn bị đếm cừu ru ngủ, chợt nghe thấy ngoài tiếng côn trùng kêu vang tựa hồ còn chút âm thanh hỗn loạn khác.



"Bách Hợp." Nàng nhẹ nhàng gọi người trực đêm bên cạnh.



"Tiểu chủ, có nô tỳ, người muốn sai bao điều gì?"



"Ta nghe bên ngoài như là có ai đang khóc, em đi nhìn xem động tĩnh gì." Chu Anh hơi hơi đứng dậy: "Nếu như là trong cung ta, hỏi một chút là chuyện gì xảy ra."



Sau một chén trà Bách Hợp trở lại, đi theo phía sau chính là... Lan Tương?



"Đây là có chuyện gì?" Nàng nghiêm mặt nói.



"Nô tỳ quấy nhiễu chủ tử nghỉ ngơi, tội đáng chết vạn lần, cầu chủ tử thứ tội." Lan Tương một tiếng quỳ xuống rơi lệ đầy mặt cầu xin tha thứ.



"Rốt cuộc làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Chu Anh ý bảo Bách Hợp nâng nàng dậy: "Em nói đi, xem ta có thể hay không giúp đỡ một chút."



"Chủ tử..." Lan Tương mới vừa được nâng dậy, lại quỳ xuống, "Cầu chủ tử cứu…cứu đệ đệ nô tỳ..."



"Đứng lên nói, từ từ nói."



"Chủ tử, nô tỳ hai ngày trước nhận được thư trong nhà đưa tới, nói là đệ đệ bệnh tình nguy cấp, trong nhà lại mời không nổi lang trung. Trong nhà nô tỳ, phụ thân mất sớm, còn mẫu thân một người ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn tỷ đệ hai người, giờ tới lúc nô tỳ đền đáp công ơn nuôi dưỡng. Nhưng phủ nội vụ cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng trong phòng chúng ta, nô tỳ tháng trước còn không có nhận được a, cầu chủ tử cứu đệ đệ nô tỳ..."



Chuyện này là Chu Anh nên chịu trách nhiệm, nàng nghĩ nghĩ: "Bách Hợp, đưa thêm mười lượng bạc cho Lan Tương."



"Chủ tử, không cần nhiều như vậy, hai lạng bạc đã đủ." Lan Tương kinh sợ, nàng hôm nay đi Dực Khôn cung vẫn chưa che dấu tốt, nói vậy chủ tử đã biết được, lại còn nhân tâm như thế.



"Mẫu thân em có công dưỡng dục em cùng đệ đệ, mà em nên lập kế hoạch trù tính trong nhà, mỗi tháng tiền tiêu vặt hàng tháng là hai lạng bạc, mười lạng này coi như ta thêm vào thưởng cho em năm tháng, cho nên năm tháng sau emphải càng trung tâm, càng cẩn thận mới đáng giá." Chu Anh tự mình đem bạc giao vào tay nàng: "Hôm nay cửa cung đã đóng, sáng sớm ngày mai kêu Bách Hợp cùng em đi giao cho thái giám thu mua, nhất định có thể kịp."



Vừa mới ngừng tiếng khóc, nước mắt Lan Tương lại tràn mi: "Ân cứu mạng của chủ tử, nô tỳ suốt đời khó quên."
Hoàng Hậu mấy năm trước dựng dục có một con trai, còn có một Nhị hoàng tử, mẫu thân thân sinh đã qua đời, nuôi ở dưới gối Ôn phi cùng Tam hoàng tử mới xuất thế, dưới trướng Trương quý phi có một công chúa. So với các triều đại trước, hoàng tự Gia Nguyên đế ít đến thương cảm.



Sau một chén trà, phi tần các cung đều đến đây, mà ngay cả Thục phi Chu Dữu mang thai đã lâu không xuất hiện, cũng thành thật phúc thân thỉnh an Thái hậu.



"Vân Cẩm, mau đỡ Thục phi, người có thai, phúc khí rất lớn, còn đi thật xa tới thỉnh an ai gia, lão thái bà này."



"Tần thiếp ước gì mỗi ngày thỉnh an lão nhân gia ngài, đó mới là tần thiếp có phúc." Thục phi cười nói.



"Ai gia biết ngươi nói ngọt." Thái hậu cười đến khoan khoái, mắt nhìn Vân Cẩm, Vân Cẩm bật người hiểu ý: "Nô tỳ chúc mừng Thục phi nương nương. Thái hậu mặc dù đang ở bên ngoài lễ Phật, trong lòng lại nhớ thương ngài, dành riêng cho ngài cùng Quý phi nương nương mỗi người một chuỗi thất bảo phật châu, từ tím bầm, bạc trắng, ngọc lưu ly, thủy tinh, xà cừ, san hô, hổ phách làm thành vòng cổ, thỉnh đại sư tụng kinh qua, ngụ ý cát tường hòa hợp."



Khi Thục phi tiếp nhận phật châu cực kỳ cao hứng, lại làm bộ phải phúc thân tạ ơn liền bị Thái hậu ngăn lại.



Thời điểm trong điện nói cười vui vẻ bên ngoài liền truyền đến tiếng hô "Hoàng Thượng giá lâm".



Trên thực tế, cùng tới còn có Trương quý phi ánh sáng tươi đẹp bắn ra bốn phía. Một người mặc triều phục minh hoàng thêu hoa văn song long phun châu bằng kim tuyến, một người mặc cung trang thêu mẫu đơn ngụy tử, tiến vào điện tự nhiên hấp dẫn tầm mắt mọi người.



"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Gia Nguyên đế thỉnh an xong, lập tức phi tần cả điện hành lễ... Hoàng Đế lần nữa.



"Con a, sao lại gầy đi như thế này. Quốc sự có vội cũng không cần gấp gáp, bảo trọng long thể mới là quan trọng hơn a." Thái hậu cầm lấy tay Hoàng Đế, dò xét cẩn thận.



"Mẫu hậu quan tâm nhi thần gầy yếu, nhi thần thật cảm thấy mẫu hậu mấy tháng này hao gầy không ít."



"Lại cùng ai gia đấu võ mồm." Thái hậu nhìn thấy cả điện trăm tím ngàn hồng, "Vài người mới tiến cung đều rất không tồi, ai gia nhìn thấy cũng vừa lòng, con giống phụ hoàng của mình, rất biết nhìn người."



Gia Nguyên đế cũng nhìn qua, bởi vì Thái hậu cũng không chán ghét cung phi trang điểm tươi đẹp, cho nên lão nhân trong cung cũng biết, lược qua cách ăn mặc chút, mỗi người tựa như hoa hồng đón tia nắng ban mai, trong đám người mới tiến cung vài người đều ăn mặc thanh lịch. Tầm mắt dừng lại trên người một cô nương bên tay phải, nhu thuận hơi cúi đầu xuống, váy áo trắng muốt phối hợp cây trâm hoa mộc lan, đột nhiên làm cho hắn nhớ tới hai câu thơ như vậy, mùi thơm ngát tỏa trăm bước, cả sảnh đường như chuyển nắng.



Đứng xa như vậy, tựa hồ cũng ngửi được mùi hương trên người nàng, nhớ tới tư vị đêm hôm đó, Gia Nguyên đế thầm nghĩ, bất quá là có chút tiểu tư tâm, lạnh nhạt nửa tháng, cũng không sai biệt lắm đi?