Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 86 : Bệnh nguy kịch

Ngày đăng: 19:11 18/04/20


Lập tức lại tuyên hai thái y đến chẩn đoán chính xác, mới chính thức xác định đại công chúa bị nhiễm dịch bệnh, mà Chu Anh cũng bị sốt nhẹ. Cũng may nàng cũng đã trải qua dịch SARS cùng cúm gà, ngây người ba phút, liền lại trấn định như thường phân phó công tác ứng đối kế tiếp: "Bách Hợp, đại công chúa nơi này để ta tự mình trông coi, các em chỉ cần đem chén thuốc cùng với mấy thứ ta cần đặt ở cửa tẩm điện là được, bất luận kẻ nào không được tùy ý bước vào."



"Lục La và Lan Tương đem tiểu công chúa mang đến trong cung Hiền phi nương nương đi, nàng sẽ an bài, em cùng An Thanh Bình thay ta đi thăm dò một ít đồ vật." Chu Anh không chút hoang mang nói, "Đại công chúa ở thâm cung lâu, mà trong cung cũng không phát sinh dịch bệnh, vậy sao bé lại nhiễm dịch bệnh? Từ miệng mấy ma ma gần người đại công chúa hỏi xem, hôm qua rốt cuộc nàng đi nơi nào, ăn cái gì."



Bách Hợp cách mành trả lời, trong giọng nói cũng đầy lo lắng: "Nhưng chủ tử, thái y nói bệnh dịch này hung hiểm dị thường, ngài hiện giờ mới mắc bệnh dịch, chú ý điều trị chắc chắn chữa khỏi, đại công chúa liền giao cho nô tỳ chiếu cố đi."



Chu Anh cảm giác thân thể của mình đang nóng lên, giọng nói lại càng ngày càng lạnh: "Chuyện lần này cũng không phải là ngẫu nhiên, người thiết kế tâm ngoan thủ lạt, không chỉ muốn gài bẫy ta cùng với Trương quý phi, thậm chí là muốn đưa ta cùng đại công chúa đến chỗ chết. Em sai An công công tra rõ ràng, gần đây ngoài cung có chỗ nào có phát sinh dịch, từ chỗ đó tra ra, chắc chắn có chút manh mối."



Nói tới đây đột nhiên nhớ tới: "Hôm qua em nói Đức phi tặng vài thứ đi Ninh Tú cung, có tra ra là tặng vật gì không?"



Trên mặt Bách Hợp cũng một mảnh ngưng trọng: "Vâng, chủ tử, nô tỳ nhất định cẩn thận tra hỏi."



Nói xong này đó, Chu Anh liền kéo thân mình mỏi mệt trở về giường. Đã có người vội vã dồn nàng vào chỗ chết như vậy, nàng sẽ không cho người đó thu hoạch được gì.



"Hoàng Thượng, đây là bánh ngũ cốc mới vừa rồi mua, Hoàng Thượng nếm thử một chút đi." Trương quý phi gắp cho hắn một khối, "Đây là thực vật mà dân chúng ăn hằng ngày, nô tì mới vừa rồi nếm một khối, ăn ngon vô cùng."



五谷饼 - Bánh ngũ cốc



Gia Nguyên đế tiếp nhận nhưng chưa ăn, xốc lên màn kiệu thúc giục thị vệ lái xe đằng trước: "Đi mau thêm chút nữa."



Trương quý phi đành phải không khuyên hắn nữa, đông thú lần này mặc dù hầu hạ ở bên cạnh, Hoàng Thượng đối xử với nàng cũng không thân thiết như lúc mới đăng cơ. Nàng thấy Hoàng Thượng đối xử với Ôn phi cùng Tô sung nghi cũng coi như không được sủng ái lắm, rất nhiều thời điểm đều là một mình mang theo thị vệ xuất hành săn bắn, thu hoạch khá tốt.



Mấy ngày trước đây đột nhiên thu được tấu chương nói là một thôn phía nam kinh thành có dịch bệnh bùng nổ, hắn lại không để ý khuyên can, tự mình đi thị sát tình huống. Lúc sau liền khởi hành hồi cung, trên đường hắn đều thập phần lo lắng, tựa hồ có dự cảm không được tốt.



Quả nhiên, vừa mới hồi cung liền nghe tin tức xấu này.



"Nàng nói cái gì?" Lúc này Gia Nguyên đế vỗ án chất vấn, "Nhưng thật là quái lạ, sao trẫm đi thị sát tình hình khu dịch bệnh cũng không có chuyện, Thư tu nghi cùng đại công chúa đợi trong cung lại bị nhiễm dịch bệnh?!"



Gương mặt Trương quý phi giả vờ yếu ớt, khóc ròng ở bên cạnh Gia Nguyên đế, vì lo lắng cho đại công chúa.



Hiền phi tự biết thất trách, quỳ xuống đất thỉnh tội.
Một bàn tay của Gia Nguyên đế thỉnh thoảng rờ cái trán Chu Anh, cau mày ý bảo nàng tiếp tục.



Bách Hợp nghẹn ngào đem chuyện mình và An Thanh Bình nghe được đều nhất nhất nói ra: "Đại công chúa hôm qua một mực Cảnh Dương cung, ẩm thực đều là qua tay nô tỳ, không dám có nửa điểm qua loa. Nhưng trước buổi trưa trở về Ninh Tú cung, dùng chút điểm tâm cùng nước trà, sau khi trở về không lâu liền vẫn nôn mửa, chủ tử thập phần lo lắng, liền tự mình chiếu cố. Khi buổi tối đại công chúa lại đột nhiên sốt cao, thái y bắt mạch nói là nhiễm dịch bệnh, mà chủ tử chiếu cố nàng nửa ngày, cũng bị lây bệnh."



"Nô tỳ tự mình đi hỏi qua, hôm nay Chu công công phụ trách mua đồ ăn cho ngự thiện phòng là như bình thường, cho nên nguyên liệu nấu ăn cũng không vấn đề, nhưng thủ vệ thị vệ nói là có vài cung nhân trong cung ra vào cung. Nô tỳ cảm thấy bệnh dịch này hẳn là từ ngoài cung dẫn vào, nhưng nô tỳ người nhỏ, lời nhẹ, không thể nào tra tiếp, kính xin Hoàng Thượng tra rõ." Lúc này giọng nói Bách Hợp trấn định mấy phần, đâu vào đấy nói, "Ẩm thực của đại công chúa cũng rất có kỳ hoặc, sao vô cớ ăn phải gì đó không sạch sẽ?"



Gia Nguyên đế liếc mắt nàng một cái: "Trẫm sẽ điều tra rõ."



Gian ngoài đứa tới chén thuốc, đặt tại cửa, Bách Hợp trở lại bưng tới. Đang muốn đút cho chủ tử, lại bị một tay Gia Nguyên đế đón lấy: "Để trẫm."



"Hoàng Thượng..." Bách Hợp run rẩy đưa qua, "Hay là để nô tỳ làm đi, chủ tử đang bị bệnh dịch, nếu là vô ý lây nhiễm cho Hoàng Thượng, vậy Cảnh Dương cung là tội nhân thiên cổ."



"Bệnh dịch này giống như bệnh đậu mùa, nếu là đã bị liền sẽ không bị lây nhiễm, khi còn bé trẫm từng bị một lần, tất nhiên là sẽ không bị nữa." Gia Nguyên đế chậm rãi đem thìa thuốc đút cho nàng, nhưng tựa hồ trong tiềm thức Thư tu nghi cự tuyệt thuốc đắng này, cau mày mím môi không chịu há mồm.



Hắn hơi hơi dùng lực cạy mở miệng của nàng, cuối cùng đem thuốc đút vào, nhưng trong nháy mắt, thìa thuốc này lại dọc theo khóe miệng chảy ra, không nuốt xuống một chút nào.



"Vẫn là như vậy sao?" Gia Nguyên đế cũng không nhụt chí, đem miệng của nàng nạy ra thêm, trực tiếp đem nước thuốc rót vào cổ họng của nàng, làm nàng sặc, ho khan không ngừng.



Bách Hợp thấy hết hồn: "Hoàng Thượng... Vẫn để nô tỳ làm đi..."



"Hừ." Gia Nguyên đế hừ lạnh một tiếng, nhìn người phụ nữ hai mắt nhắm chặt trên giường, "Trẫm vẫn không tin, nếu chén thuốc này không uống hết, ngày mai trẫm liền đem tiểu công chúa đưa đi Trường Xuân cung giao cho Đức phi nuôi nấng."



Bách Hợp hoảng sợ, đang muốn cầu tình, lại kinh ngạc thấy chủ tử thật sự uống hết toàn bộ chén thuốc...



Cho đến khi đút hết chén thuốc Gia Nguyên đế mới đứng dậy rời đi, trước khi đi thản nhiên mở miệng: "Hôm nay trẫm sẽ ở Dưỡng Tâm điện, sẽ không tới nơi khác, có nhớ kỹ?"



Bách Hợp gật gật đầu: "Nô tỳ đã biết, sẽ bẩm báo cho hoàng thượng."



"Chú ý chiếu cố chủ tử các ngươi, đây là chén thuốc đúng bệnh, cứ hai canh giờ dùng một lần, không được chậm trễ." Nếu là nhìn kỹ liền có thể phát hiện lúc này khóe mắt Gia Nguyên đế mang theo ý cười thản nhiên, người trên giường giống như nghe tin dữ, trên mặt cũng run rẩy, làm như thập phần tuyệt vọng.