Chúng Ta Thị Tẩm Đi, Bệ Hạ

Chương 29 :

Ngày đăng: 09:49 18/04/20


" Chờ ta "



Phục Hy ôn nhu hôn phớt lên trán Thương Vương Thụ, quay lưng liền hoá thành hắc long bay về phía Ngọc Đế.



" Phục Hy, bổn toạ chờ mong ngày này thật lâu "



Ngọc Đế lắc mình hoá ra vàng rực con rồng, một đường bay ra cùng hắc long đứng ở hai chiến tuyến, kim long ở cổ lúc ẩn lúc hiện tự cổ nổi bật trên lớp vảy vàng rực, nếu đem so ra độ dài thì nó không nhỏ hơn hắc long bao nhiêu.



Rống...



Hiện tại giao ra giải dược, chuyện hoang đường ngày hôm nay xem như bỏ qua.



Hắc long lạnh lùng nhìn đối diện con rồng toàn thân vàng rực sáng lấp lánh, dùng truyền âm nói với nó.



Kim long giận dữ đập đuôi lên cái bàn gần nhất, ương ngạnh không chịu thoả hiệp, gân cổ rống lên đầy phẫn nộ.



Tiện nhân kia bị người người chà đạp qua, chỗ nào cùng ngươi xứng một chỗ, Phục Hy, ngươi mấy năm nay còn chưa chịu hiểu ra chân tình của ta sao?



Cuối cùng nó yếu ớt nói.



Bổn toạ là coi trọng ngươi, vì cái gì ngươi một hai vẫn nhớ thương tiện nhân kia chứ!



Kim long không cam lòng, giận dữ trút giận lên cả mấy bài trí treo xung quanh, ngay cả mấy lát kim cương cũng không chạy thoát khỏi số phận bị nát vụn dưới đuôi rồng.



Phục Hy không lên tiếng, hắn biết cuộc trò chuyện vô nghĩa có kéo dài nữa cũng vô ích, trong trường hợp này vũ lực vẫn là phương án hàng đầu hữu hiệu.



Ầm...



Đỉnh điện nguyên vẹn bị chọc thành hai cái lỗ lớn, hắc long cùng kim long so vuốt một lúc thì đâm đầu lao ra ngoài.
Đỉnh điện nguyên vẹn bị chọc thành hai cái lỗ lớn, hắc long cùng kim long so vuốt một lúc thì đâm đầu lao ra ngoài.



Sấm chớp mây đen đùng đùng kéo tới, cơn mưa trút xuống rửa trôi đi mùi máu tanh tưởi bốc lên. Kim long chân trái bị cào qua một đường vết rách, bên râu mép tương tự một vết cào.



Rống... Rống



Ngươi dám vì tên tiện nhân kia đánh ta?



Hắc long thân ảnh hoà cùng giông tố làm một đem tới cảm giác áp bách người khác, từ đầu đến cuối luôn im lặng xem nó như vật chết.



Sắc bén móng vuốt xoẹt qua, đem luôn bên còn lại nguyên vẹn của nó rạch sâu một đường tàn nhẫn trừng phạt, cứ thế này đi xuống kết cục của kim long kia chỉ có một chữ thảm để hình dung.



Grào...



Kim long ăn đau, biết mùi sợ hãi muốn quay đầu bỏ trốn, tiếc là nó tính nhầm một bước, hắc long phía sau một vuốt vươn ra đã tóm gọn được chân trái nó kéo trở về, lưu loát một đường đem nó ném xuống bên dưới.



Ầm... Ầm...



Vàng rồng đuôi áo loan lỗ vết máu, chân Ngọc Đế bị người tàn nhẫn vặn bẽ gãy nằm bất động tại một chỗ không chút động tĩnh. Bao vây hắn là một toán hắc ảnh mai phục thủ sẵn từ trước, cho nên dù hắn không bị phế gãy cái chân cũng khó mà chạy thoát nổi.



Trường bào tím nam nhân sát khí nồng đậm, mang theo hơi thở giết chóc cúi đầu xem Ngọc Đế thoi thóp chút hơi tàn.



" Đưa ta giải dược "



Ngọc Đế biết mình đã thua thảm hại cứu về không được nữa, nhoẻn miệng cười kỳ quái, lồng ngực kích động thổ huyết dữ dội.



" Dược tình thấm tận xương tủy, cho dù ngươi rút xuống cốt rồng cũng chưa chắc cứu về được hắn haha... Nề hà là một lọ thuốc giải, muộn rồi Phục Hy khụ... Khụ... Ngươi không cứu được hắn đâu Haha... "




Ván cờ này, bổn toạ mới là người chiến thắng, các ngươi đã tính chậm một bước bại dưới ta rồi Haha.



Phục Hy thu giải dược vào tay áo, hỉ nộ không rõ nện bước trở vào điện. Quả ngọc treo bên người nặng trĩu dần, mỗi một bước đi của hắn đều nặng nề vô cùng.



Lần này đi, hắn đã tính kĩ cả rồi, cùng lắm hắn lại xé rách thiên đạo đem y đảo mang lần nữa trở về, đến nỗi thần hồn câu diệt thì làm sao đâu.



...



Đợi sẵn bên trong là một nam nhân xa lạ khác, đầy đất hỗn loạn một đoàn, chính giữa đại điện, ba cái nam nhân thực quen mắt bị trói gô lại cùng một chỗ.



Lam y nam tử sắc mặt cực kỳ không tốt, nghe tiếng động ngoài cửa, quay đầu không nhẫn nại nhìn Phục Hy.



" Tiên Đế hắn ở đâu? "



Tây Vương Mẫu giận chó đánh mèo trút giận lên chân Thái Ất Chân Nhân bị đánh thành cái đầu heo, đều do ba tên này chủ mưu xui khiến Tiên Đế, nếu không phải Phục Hy một hai hối thúc hắn trở về từ ma giới, thiên đình hiện tại còn không phải đã thành bãi phế liệu rồi sao?



" Bên ngoài " Phục Hy vắt khô tay áo, toàn thân ướt sũng dầm dề đi vào, khí chất không một chút suy giảm, đẹp đến chọc mù mắt người nhìn.



Tây Vương Mẫu liếc xéo hắn một cái, dậm chân, nổi giận đùng đùng xông ra ngoài.



Rất nhanh bên ngoài truyền đến một tiếng hét thảm thiết cùng tiếng chửi bới.



" Ah... Vương bát đản, ngươi dám cắn bổn toạ, tin hay không ta xé rách mặt ngươi? "



Đã nói kết cục Tiên Đế đã định sẵn thảm vô cùng rồi mà, cấm có sai bao giờ.



Phục Hy quỳ một chân, sát khí lui đi tám chín phần, ôn nhu ngắm nhìn Thương Vương Thụ đang lâm vào hôn mê dựa vào ngực Đát Kỷ. Hắn không đành lòng nâng niu lên gò má y, thần sắc y suy nhược xuống quá rõ ràng, nếu cứ thế này e rằng rất nhanh y sẽ...



Không, hắn không cam tâm chịu thua như vậy.



Chà sát cánh môi y một chút, cắn xuống nắp lọ dược, trút vào lòng bàn tay hiếm hoi viên dược, Phục Hy bỏ vào miệng, nhanh cúi người dùng môi mớm cho y.



Gặp thần giết thần, phật chắn giết phật.



Không một ai, kể cả là số mệnh định sẵn có thể tước đoạt đi người nam nhân này một lần nữa rời xa hắn.