Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu
Chương 13 : Cậu yêu thầm tôi
Ngày đăng: 12:31 30/04/20
Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Khoảng 10h30, hoạt động đón tân sinh cũng đã đến hồi kết thúc, mọi người gần như đã trở về, Hà Tất giúp đỡ tổng vệ sinh, dọn xong mới cùng lượt người cuối cùng trở về ký túc xá.
Ba người Hà Tất, Đậu Nha và chuột cùng đi về, đi chưa được mấy bước, Đậu Nha đột nhiên kéo tay Hà Tất lại, "Nhìn bên kia kìa."
Theo tầm mắt của Đậu Nha, Hà Tất cũng sửng sốt, cuối cùng vẫn là chuột buột miệng nói, "Mục Khải An? Cậu ta ở đây làm gì vậy."
Hà Tất chỉ thấy Mục Khải An mặc trên mình chiếc sơ mi trắng đứng dưới đèn đường màu vàng ấm khiến cả thân thể bị bao phủ bởi một màu cam, làn tóc nâu cũng nhiễm phải ánh sáng mà trở nên nhu hòa hẳn. Lúc này cậu một mình đứng trên thảm cỏ ngay bên cạnh đèn đường đi tới đi lui, nhìn qua có vẻ rất nhàm chán, nhưng có thể thấy cậu ấy đang đợi ai đó.
Hà Tất nhìn sang sân của ban Mục Khải An lúc này đã không còn ai, còn chưa kịp mở miệng đã bị Đậu Nha kéo một tay.
"Không phải là cậu ta đang đợi cậu đó chứ lão đại?" Đậu Nha ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tất, dưới ánh mắt thậm chí nổi lên ý nghĩ phức tạp, chỉ là Hà Tất không chú ý, cho dù chú ý thì anh cũng không rõ ràng.
Nhưng chuột lúc này lại cảm thấy có chút chột dạ, cậu cảm thấy mình có bị gì cũng không sao, thời gian mà cậu ở cùng với Hà Tất so ra còn nhiều hơn thời gian anh ở cùng với Đậu Nha trong ký túc xá, vì vậy quan hệ giữa Mục Khải An và Hà Tất cậu biết rất rõ ràng, đặc biệt là khi mới bắt đầu vào khoảng thời gian đầu ấy.
Nhưng gần đây giữa họ lại có sự hài hòa rất kỳ dị, cho nên cậu vẫn chưa xác định đúng mối quan hệ của hai người, nhưng có lẽ không đến mức chỉ vì chuyện vui đùa ấy mà lại đi đánh nhau?
Đi chưa được mấy bước, Mục Khải An vừa chuẩn bị động tác đập muỗi, ngẩng đầu thì chợt nhìn thấy ba người Hà Tất.
Mục Khải An nhướng mày, thần sắc không rõ, cũng không giống biểu cảm như tính sổ ai đó.
Hà Tất nhìn thấy tầm mắt của cậu ta vẫn luôn đặt trên người mình, liền đổi hướng đi về phía có ánh đèn. Không thể nghi ngờ cậu ta rõ ràng là đang đợi anh.
"Cảm ơn chuyện vừa rồi," Hà Tất đánh đòn phủ đầu, mặc kệ tên nhóc này có phải muốn tính chuyện trả thù hay không, người mở miệng trước luôn là người có lợi, "Tất cả đều là chuyện tốt của tên chuột kia."
"Haha chỉ là một trò chơi thôi, mọi người cũng biết mà đúng không." Chuột không đợi Mục Khải An mở miệng liền chạy thật nhanh đến bán lên người Hà Tất, cậu thật đúng là sợ Mục Khải An trở mặt.
Không ngờ Mục Khải An chỉ cười như không cười mà lúc nhìn Hà Tất lúc lại nhìn chuột, chuột bị nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, hoàn toàn nếm trọn cảm giác sởn gai óc là thế nào.
Mày của Hà Tất nhảy dựng lên, nếu lúc trước anh vẫn còn hoài nghi thì bây giờ đối với hiểu biết của anh về cô có thể khẳng định rằng rõ ràng là cô đang ám chỉ anh.
Không nói đến khoa học và công nghệ của K đại, riêng viện ngoại ngữ kỳ thực cũng chẳng ra sao, so các hạng mục đều thấp hơn các viện khác. Nếu kể ra, với những người bạn mà cô ấy quen, chắc chắn sẽ không có ai vào ngành này của K đại, so với trường hạng hai cũng còn hơn ngành này của trường.
Mà nói đi cũng phải nói lại, cô không bao giờ chủ động liên hệ, không phải là cô kiêu ngạo mà từ nhỏ đã quen cảm giác được mọi người vây quanh nên liền hình thành thói quen ấy. Lần này cô chủ động nhắn tin cho trước ắt hẳn là có mục đích riêng.
Cô và Hà Tất đều mang sự kiêu ngạo hòa vào xương cốt, lòng tự trọng của người này cao vô cùng, Hà Tất thân là một người con trai có thể nói là còn hơn, cho nên cô dùng cách này để biểu đạt với anh ý muốn "Tái hợp".
Người này vừa đúng mực lại vừa thông minh thế nhưng hiện tại trong lòng của anh lại vô cùng phức tạp. Thời điểm lúc còn bên nhau, anh không phủ nhận là vô cùng thích cô, nhưng đến khi chia tay anh cũng chỉ cảm thấy được hai chữ tiếc nuối, cũng không quá tuyệt vọng, chia tay rồ cũng không còn quan tâm đến tin tức của cô nữa, việc đau đến mức không thể gượng dậy nổi hoàn toàn không có, thậm chí kỳ nghỉ hai tháng cũng không thấy có cảm giác gì đặc biệt.
Thật lòng mà nói Hà Tất lúc này vô cùng do dự, tuy rằng được cô mở lời trước có thể khiến bao người hâm mộ, nhưng thật tình mà nói sâu trong đáy lòng của anh vẫn còn trộn lẫn một nguyên nhân nào khác không thể hiểu nổi, Hà Tất lại càng thêm do dự.
Cũng không tỏ rõ ý định gì, anh chỉ hàn huyên vài câu rồi kết thúc, trong lòng loạn thành tơ vò
Mục Khải An đứng ở bên cạnh anh nửa ngày nhìn thấy anh cất điện thoại đi rốt cuộc cũng chần chừ mà mở miệng hỏi.
"Cậu nhắn tin với ai thế?"
Hà Tất lúc này mới thu liễm cảm xúc lại, "Bạn cũ cấp ba."
"Nam hay nữ?"
"Nữ."
Mục Khải An: "......"
Chậm hiểu quá, còn không biết nắm chắc cơ hội, thật không có mắt nhìn, không thể không nói là.... Kém cỏi!
Hoàn chương 13