Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

Chương 2 : Cậu yêu thầm tôi!

Ngày đăng: 12:31 30/04/20


Tác giả: Thiên Hạ Thiên



Editor: Red9



Học gần 2 tiết phân tích toán học, đầu của Hà Tất Cũng cảm thấy choáng váng, cảm thấy môn toán cấp phổ thông chỉ như cọng lông ngoài da mà thôi, nhớ lại mà thấy sướng biết bao nhiêu!



"Lão đại, đi nhà ăn thôi." Hà Tất còn chưa kịp nhét sách giáo khoa vào trong ba lô, Lư Hạo và Đậu Nha đã vác cặp sách đứng ở bên cạnh anh, hiển nhiên, đầu óc choáng váng cũng không chỉ riêng anh bị.



"Đi." Hà Tất vung ba lô lên vai dẫn đầu rồi khỏi phòng học.



Đi qua mấy lớp vừa tan giờ, thường sẽ thấy có một vài nữ sinh túm tụm lại trò chuyện. Lại nói, giá chị nhan sắc của phòng 406 vô cùng cao, riêng ba người đã là quá có giá trị. Không nói Hà Tất thân cao vai rộng dễ khiến người khác phải chú ý, Lư Hạo Cũng đẹp trai ngời ngời, lúc quân huấn cũng ở gần Hà Tất, Hơn nữa còn chơi bóng rổ rất giỏi, hai người rất nhanh trở nên thân thiết, Hà Tất thường gọi cậu ta là chuột.



Còn Đậu Dương, cậu là kiểu con trai có vóc dáng thanh tú, dù nhỏ người nhưng hoạt bát, lại rất thích đi cùng Hà Tất, hồi học quân sự cũng thường bị các nữ xinh trêu là manh thụ, Hà Tất không phải không biết, nhưng Hà Tất không phải loại xu hướng giới tính đó, thế nhưng lúc nào cũng làm bộ vô tâm không thèm để ý, Hà Tất thực ra rất lười nghĩ đến.



Đương nhiên, tuy rằng hiện tại hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hoá, Hà Tất cũng không mang lòng kỳ thị hay có ý nghĩ khác đối với đồng tính luyến ái, nhưng anh cũng không quá để tâm đến những lời nhận xét táo bạo của các nữ sinh đánh giá Đậu Nha như "thật đáng yêu" "thật manh".



Thế nhưng việc bọn họ hay đi cùng nhau thường gây nên hiệu ứng khá là đặc biệt, nhất là, Đậu Dương thấp lùn nhất cũng không để tâm, Hà Tất cao nhất cũng không nề hà.



Ba người nhanh chóng đến khu căng tin cách xa khu dạy học, nhà ăn lúc này đã kín người.



Dĩ nhiên ở đây cũng treo rất nhiều những poster tuyển thành viên cho các câu lạc bộ. Bóng đá, cầu lông, võ thuật, manga anime, Street Dance, thư pháp...... Mấy thứ này đối sinh viên năm nhất mà nói không thể nghi ngờ chính là sự dụ hoặc vô cùng mới mẻ.



"Cứ ăn xong cơm rồi ra xem sau." Hà Tất Nhìn một lượt khung cảnh nhà ăn rồi quyết định đúng đắn.



"Tán thành, sắp chết đói rồi." Lư Hạo gật đầu.



"Tôi cũng vậy, buổi sáng đã kịp ăn gì đâu." Đậu Dương cũng chỉ một lòng muốn vào nhà ăn để giải quyết.




Trong lúc học quân sự, bên huấn luyện lúc nào cũng bố trí một chuyên viên y tế để phòng trừ những trường hợp như vậy, sân của bọn Hà Tất cách xa chỗ của huấn luyện những năm phút đi bộ, Hà Tất một hơi cõng cậu đến phòng y tế, trời đã nóng như vậy lại còn cõng thêm một người trên lưng, cả người của Hà Tất đều ướt đẫm.



Vì thế Hà Tất liền thuận miệng cảm thán một câu, "Sao cậu lại như con gà ốm thế, con gái nhà người ta còn chưa bị sao mà cậu đã mềm cả người như vậy rồi."



Lúc ấy Mục Khải An hôn hôn trầm trầm không đáp lại, Hà Tất cũng coi như chỉ thuận miệng nói, vốn tưởng rằng cậu ta không nghe được, không người cậu ta nhớ như in.



Hà Tất trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, cũng từ ngày đó, anh liền cảm thấy ánh mắt của cậu ta rất kỳ lạ, luôn nghiêng đầu nhìn anh, anh quay đầu nhìn lại thì vẫn thản nhiên mắt đối mắt.



Theo lý thuyết thì cậu ta cũng nên cảm tạ Hà Tất, không ngờ chỉ bởi vì những lời này của anh mà nhớ đến thuộc lòng? Nếu đã là như vậy, thì Hà Tất không thể không nói, Mục Khải An quả là người lòng dạ hẹp hòi, thích so đo.



Đây là điều mà một người con trai nên làm hay sao? Đúng là có tật xấu.



Hoàn Chương 2



Tác giả có lời muốn nói:



Hà Tất: Chưa thấy một cậu con trai nào lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy.



Mục Khải An: Thế rồi cậu liền thích tôi hả?



Hà Tất:......



( Cảm thấy chương 2 này có rất nhiều bình luận không có hảo cảm với thụ vậy nên tôi khoá chương này lại để sửa một chút.)



Dĩ nhiên là không sửa gì nhiều, nhưng kỳ thật trước đó đã sửa lại 2, 3 lần văn, hôm nay lại sửa, một lần lại một lần nữa, tôi thật sự cảm thấy...... Thiếu chút nữa bỏ hố rồi T^T chết mất!