Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu
Chương 31 : Cậu không yêu thầm tôi!!
Ngày đăng: 12:32 30/04/20
Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Ma xui quỷ khiến, Hà Tất lại xuất hiện ở trong phòng học có lớp mà Mục Khải An đang học, hơn nữa hiện tại anh còn có khóa, lại còn là môn học bắt buộc tương đối quan trọng.
Nói cách khác, Hà Tất trốn học.
Hà Tất vừa đe dọa vừa dụ dỗ Đại Thành hỏi phòng học, sau đó từ cửa sau chui vào, khoá học cuối cùng vào buổi sáng còn nửa tiếng nữa là tan học để nghỉ trưa, thừa lúc giáo sư viết bảng thì anh co rúm thân hình cao lớn của mình nhanh chóng chui vào một góc, sau đó lấy một quyển sách Anh văn đặt lên bàn làm bộ làm tịch.
Đôi mắt bao quanh một trăm người ngồi dưới cầu thang trong phòng học nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh Mục Khải An, rốt cuộc tìm thấy Mục Khải An đang ngồi một góc cạnh cửa sổ, Đại Thành thì ngồi ở bên cạnh cậu.
Tuy rằng chỉ là nửa người cùng một cái ót và bên sườn mặt, trong nháy mắt tinh thần Hà Tất chấn động, để tính xem nào, bọn họ cũng 11, 12 ngày không gặp rồi.
Buổi sáng hơn mười một giờ, ánh sáng trùng hợp chiếu vào hai vị trí cạnh cửa sổ, Mục Khải An ngồi ở nơi được ánh nắng vàng rọi vào, mái đầu màu nâu của Mục Khải An toả ra tầng kim sắc mỏng làm người nhìn thêm loá mắt, ngay cả chiếc khuyên tai màu bạc ở vành tai cậu cũng có vẻ rực rỡ lấp lánh.
Giống như ngày Mục Khải An ở ban công giúp anh giặt quần áo, Hà Tất không khỏi ngẩn ra, người này mặc kệ ở nơi nào thì cũng chính là tia sáng tồn tại duy nhất, cũng khó trách khi đó mặc dù anh đối với cậu không có cảm giác cũng sẽ không tự giác chú ý tới những chi tiết này.
Hà Tất căn bản không biết bản thân mình là khi nào động tâm, nhưng hiện tại nghĩ lại, hiểu lầm chồng lên hiểu lầm cũng thật thần kỳ, không gian hai người ở chung tựa hồ cũng rất có ý nghĩa.
Hà Tất đang nghĩ ngợi, đột nhiên không biết ai vỗ hai cái lên bàn của anh, đồng thời bên tai vang lên giọng nói, "Bạn học cao cao ngồi ở cuối."
Hà Tất giật mình phục hồi tinh thần, rồi sau đó liền kinh hoảng phát hiện, toàn bộ một trăm người trong phòng học đều nhất dạng quay đầu lại nhìn anh, bao gồm cả vị giáo sư đã qua tuổi trung niên đứng trên bục giảng.
Hà Tất ngây ngốc hồi lâu, không kịp nhìn Mục Khải An phản ứng ra sao, liền nghe tiếng vị giáo sư đứng trên bục cách anh xa nhất đang đen mặt lặp lại câu nói một lần.
"Mời vị bạn học ngồi ở cuối, cậu cứ nhìn đông nhìn tây không chú ý, mời cậu nếu ý hiểu của mình về đoạn thông tin này."
Hà Tất nhấp khóe miệng, rốt cuộc đứng lên, tiếng động đẩy ghế đứng dậy vang lên trong phòng học yên tĩnh lại mang đến cảm giác xấu hổ.
Hà Tất không tự giác mặt đỏ như táo, anh tới đại học lâu như vậy nhưng cũng chưa từng bị ngàn người tập trung ánh nhìn.
Hà Tất: "......"
Nói dối trắng trợn như thế mà cũng có thể tỏ ra nghiêm trang và tràn đầy sắc thái tình cảm như vậy sao?
"Cái đó, tin nhắn lần trước kia không phải do tôi gửi." Hà Tất vẫn không nhịn nổi, giải thích với cậu.
"Hở?" Mục Khải An đang chăm chú nhìn đất, nghe vậy hơi hơi sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn về phía Hà Tất. Hiển nhiên cậu cũng không hiểu ý của anh.
"Chính là buổi tối hôm đó, tin nhắn " đừng làm phiền tôi " gì đó, tin đó đó." Hà Tất khi nói, đôi mắt không tự giác dừng ở trên mặt Mục Khải An, "Không phải tôi gửi, là Tập Mạt lấy trộm di động của tôi nhắn cho cậu trong lúc tôi hát," tựa hồ sợ Mục Khải An không biết Tập Mạt là ai, Hà Tất lại giải thích thêm, "Chính là cô bạn của Trần Lộ Lộ, gặp ở phố buôn ngày đó."
"À, vậy, là vậy sao," chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, tuy rằng ngoài ý muốn nhưng...... Nói đến thì cũng không còn ý nghĩa gì không phải sao?
Mục Khải An có chút xấu hổ quay mặt đi nhìn về phía bên kia, không ngờ Hà Tất lại tiếp tục nói, "Cái đó, tôi cùng Trần Lộ Lộ cũng không phải ở bên nhau, là Tập Mạt, cô ấy lừa gạt cậu."
"À." Lúc này Mục Khải An mới như ngộ ra, nhưng ngẫm lại người ta có ở bên nhau hay không tựa hồ cũng không liên quan đến cậu cho lắm, việc này cậu cũng đã nghe được từ miệng Đậu Nha, Hà Tất giải thích cho mình chuyện này là ý gì?
Chẳng lẽ là ám chỉ nào đó?
Không không không, trong đầu Mục Khải An vừa nghĩ đến manh mối không thực tế này lập tức bị cậu kiên quyết phủ nhận, cậu hiện tại cần phải khống chế năng lực não bổ của mình, nếu không lại xảy ra hiểu lầm, sự việc bi đát mà cậu vừa trải qua không phải do mình não bổ hay sao!
"Cái đó, cậu không cần giải thích với tôi đâu." Mục Khải An căng thẳng đá đá chiếc lá dưới chân, đôi mắt vẫn không nhìn thẳng Hà Tất.
"Khụ, chính là muốn giải thích một chút." Hà Tất xấu hổ sờ sờ mũi.
"Ừm."
Trường hợp lần này thực xấu hổ.
Hoàn chương 31
Red9: Chương sau với tiêu đề - Cậu thích tôi?