Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

Chương 35 : Tôi thích cậu

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


Tác giả: Thiên Hạ Thiên



Editor: Red9



Lời tâm sự vô cùng thấm thía của mẹ Mục làm Mục Khải An vốn dĩ tâm hoa nộ phóng cũng phải ngẩn người ra, cũng khiến cậu thanh tỉnh sau khi bị những hồi ức ngọt ngào nhỏ nhoi của mình và Hà Tất nhét đầy não, đầu óc cũng không còn nóng như vừa rồi.



Nhưng Mục Khải An cũng không bởi vì điều này mà xa cách hoặc tránh né Hà Tất, chỉ là lúc ở chung cùng anh thì trở nên bình tĩnh hơn, đồng thời cũng cân nhắc làm như thế nào để tìm cơ hội nói đến vấn đề này với Hà Tất.



Mà tâm tư Hà Tất không xa và tinh tế như Mục Khải An, có đôi khi thậm chí còn chậm chạp, thêm nữa là thời gian tổ chức đại hội thể thao càng ngày càng gần, thời gian huấn luyện của đội bóng rổ viện Số cũng càng ngày càng gấp rút, Hà Tất vội đến không kịp, cho nên cũng không phát hiện Mục Khải An xảy ra dị thường nào.



Giữa trưa hôm sau, Hà Tất cùng Mục Khải An đi ăn, cũng không phải bọn họ cố ý đi chung thành thế giới hai người, mà là ba người Đậu Nha phi thường tinh tế hiểu chuyện, tỏ vẻ không muốn trở thành bóng đèn.



Trời âm u, còn xuất hiện từng trận gió lạnh, nhưng trên mặt hai vị đây lại vẫn cười tươi vui vẻ, với Hà Tất, dù sao thì tâm tình tốt là được.



Áo khoác của Hà Tất sáng sớm hôm nay Mục Khải An đã cất vào balo, lúc này rốt cuộc có cơ hội đưa cho anh. Hai người ở nhà ăn tìm một góc không ai ngồi, cảm giác cũng không tồi.



Vừa ăn vừa nói chuyện, Hà Tất ăn tương đối nhanh, ăn vô cùng ngon miệng. Mục Khải An nhìn Hà Tất ăn như vậy cũng cảm thấy bữa ăn ngon miệng, chỉ là rất nhanh cậu liền phát hiện Hà Tất chốc lát lại ho khan hai cái, không phải quá nghiêm trọng, nhưng Hà Tất ngày thường hiển nhiên sẽ không như vậy, thế thì chỉ có thể là.....



"Cậu bị cảm?" Mục Khải An đột nhiên nhíu mày nhìn về phía Hà Tất.



"Có chút," Hà Tất không thèm để ý trả lời, "Vấn đề nhỏ, không phải quá nghiêm trọng đâu."



Mục Khải An liền nghĩ tới ngày hôm qua, trong lòng ấm áp, nhưng ngoài miệng lại không buông tha, "Ngày hôm qua cũng không biết ai nói không sợ lạnh, thân thể rất tốt."



Hà Tất nghẹn lời, ngay sau đó lại cười nói, "Thân thể tốt thì liền không dễ dàng bị cảm à?"



Mục Khải An nhấp môi cười nói, "Thân thể người ta tốt mới không vì lạnh một chút đã bị cảm, còn không bằng tôi, ngày hôm qua lúc cậu còn chưa tới tôi đã ở đường băng đóng băng nửa ngày rồi," Mục Khải An có chút đắc ý nhỏ chỉ vào mình, "Cậu nhìn tôi xem, khoẻ như vậy, như này mới gọi là thân thể tốt có biết không?"



"Rồi rồi rồi cậu khoẻ nhất." Hà Tất vừa có lệ vừa tiếp tục ăn.



Mục Khải An ngoài miệng trêu chọc người ta xong, đảo mắt lại quan tâm hỏi, "Uống thuốc chưa?"



"Uống rồi, yên tâm." Trên thực tế thì trình độ này tính gì là cảm, lúc ở sân bóng rổ mồ hôi chảy như mưa một lúc không phải tốt rồi sao? Hà Tất căn bản không để ở trong lòng là uống thuốc gì.



"Đúng rồi, chờ lát nữa quay lại ký túc xá không?" Hà Tất đột nhiên hỏi, anh nhớ Mục Khải An tầm tiết 4 buổi chiều mới có khóa.



Mục Khải An do dự một giây vẫn gật gật đầu, "Ừm." Lại nói, cậu cũng hơn nửa tháng không về ký túc xá rồi.



"Ha, rốt cuộc cũng trở về rồi?" Hà Tất vốn là thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ Mục Khải An thế mà lại gật đầu, lập tức nhịn không được trêu chọc, "Hiện giờ không sợ tôi ăn cậu sao?"



"Phụt ~" Mục Khải An đang ăn đột nhiên bị một câu Hà Tất nói "tôi ăn cậu" doạ đến phun, cũng may cậu kịp thời quay đầu mới tránh phun ra bàn ăn của hai người.




Mục Khải An cười ra tiếng, tuy rằng biết các cô cố ý đùa cậu, cũng không thèm để ý, chỉ cười nói, "Vậy học tỷ phải thất vọng rồi," khóe miệng Mục Khải An khẽ nhếch, "Cậu ấy là của tôi."



Trong ngữ khí đều là đường mật và tự hào nho nhỏ không rõ ràng, mấy nữ sinh liền kích động che miệng, "Ha ha Vậy chúc phúc hai người nha, hai người thật sự rất xứng đôi."



Mục Khải An cũng cười nói "Cảm ơn."



Vừa dứt lời lại cảm thấy trước người có một cái bóng, Hà Tất không biết khi nào đã xuất hiện ở đây.



"Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Hà Tất vừa thở phì phò vừa tò mò rướn qua, lúc này toàn thân anh đều là mồ hôi, tóc đều ướt đẫm, vừa nói vừa thở, có thể thấy là mệt đến chết luôn rồi.



Mục Khải An nhanh xoay người lại đưa cho anh bình nước, không ngờ lúc này, mấy nữ sinh bên cạnh cách đó không xa cũng chạy tới, người đưa nước, người đưa đồ uống, người thì đưa khăn lông. Lúc Mục Khải An ngồi dậy nháy mắt có chút xấu hổ, tay cầm bình không biết nên đưa hay không.



Hà Tất nhìn cậu mà trong lòng buồn cười, vừa cảm ơn các nữ sinh đưa đồ đến, vừa không chút do dự cầm lấy bình nước trong tay Mục Khải An đưa, sau đó lập tức đi đến một bậc thang ngồi xuống, vặn nắp bình mới vẫy tay gọi Mục Khải An bảo cậu qua đây.



Mục Khải An cũng không ngượng ngùng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hà Tất, đưa cho anh khăn giấy lau mồ hôi. Hà Tất còn không vội vàng, vừa lau vừa thở gấp hỏi, "Cậu bên kia thi xong chưa?"



"Nốt một trận chiều nữa." Mục Khải An khi nói chuyện tràn đầy tự tin.



Hà Tất cười nói, "Không ngờ, đúng là chạy tốt như vậy, khó trách cả hai lần tôi cũng không đuổi kịp cậu." Ý Hà Tất nói tất nhiên là buổi tiệc đón tân sinh Mục Khải An một hơi chạy về ký túc xá làm Hà Tất không đuổi theo được, lại chính hôm ở C đại, Mục Khải An nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng, Hà Tất hoàn toàn đuổi không kịp.



"Hừ ~" Mục Khải An liếc mắt, không muốn nhắc lại lịch sử đen tối, "Các cậu chắc cũng sắp kết thúc rồi nhỉ? Có thể thắng không?" Mục Khải An vừa nói vừa nhìn xung quanh sân, khẩu khí của Hà Tất có chút gấp, những người khác còn đang chảy mồ hôi như mưa, hơn nữa nhìn điểm số cũng không quá lý tưởng, Mục Khải An không khỏi có chút lo lắng.



"Ừ, nhanh thôi," Hà Tất mệt mỏi, hơn nữa bệnh hôm nay lại tái phát, có chút choáng váng khiến anh đặc biệt không có tinh thần, chơi cố hết sức, nhưng dù trạng thái hôm nay có tốt thì trận này cũng không thắng được, đối phương quá mạnh, bọn họ có thể kiên trì đến tận bây giờ đã không dễ dàng gì, "Không thắng được, khó nói. Đối thủ có hai thành viên chuyên nghiệp, tôi đã từng đấu qua rồi."



"Viện Số học các cậu rất mạnh, viện Quản lý của bọn tôi sớm bị loại rồi." Mục Khải An an ủi nói.



"Ừm," Hà Tất gật đầu, ngay sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Mục Khải An nhướng mày cười, "May mắn buổi chiều có thời gian thì sẽ đi cổ vũ cậu, để thấy phong thái của giáo thảo."



Mục Khải An cũng cứng khóe miệng, bất quá ngay sau đó lại nhíu mày, "Hơi thở của cậu sao nặng như vậy? Có phải lại bị cảm hay không?" Cậu cách Hà Tất gần như vậy hiển nhiên có thể cảm giác được hơi thở của Hà Tất không ổn.



"Gì mà lại," Hà Tất không để ý cười, "Vẫn luôn không tốt mà."



Mục Khải An đỡ trán, đột nhiên tức giận, "Cậu còn không biết xấu hổ tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy? Không phải nói là đã khoẻ rồi à?"



"Khụ khụ ~ ý là vậy." Hà Tất nhanh đứng dậy, "Đến tôi lên sân rồi, thua cũng phải thua thật đẹp, cậu ở đây chờ tôi chốc lát, sắp kết thúc ngay rồi." Nói xong cũng không đợi Mục Khải An trả lời liền chạy nhanh vào. Viện Số của bọn họ ít người chơi, chơi bóng cũng ít, Hà Tất vẫn là chủ lực tiên phong, hai ngày này mệt không còn sức rồi.



Mục Khải An đen mặt nhìn anh chơi bóng, quả thực cậu không có biện pháp, lúc này rốt cuộc cảm nhận được mẫu thân đại nhân mỗi lần vì mình mà tâm tình rầu thúi ruột.



Hoàn chương 35.