Chước Lộc
Chương 1 : Bỏ mạng (1)
Ngày đăng: 23:11 21/04/20
Gió Bắc mang theo những bông tuyết lớn như hạt ngọc, tựa nước lớn mà nện trên đỉnh mái tranh Dược Lư, phát ra tiếng xào xạc thê lương.
“Mau mang cái này cho phu nhân, đi nhanh chút, đừng để Tiên trà lạnh đi.” Một nha hoàn mặc hai lớp áo nâu từ bên trong Dược Lư đi ra, ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, đem một khay gỗ đựng trản sứ đổ đầy trà nóng giao cho tiểu đồng đứng ở trước cửa.
Tiểu đồng thấp lè tè vẫn chưa cao tới thắt lưng người lớn, thân thể gầy yếu co lại trong áo lót màu xám, như một con chuột nhỏ vừa sống sót qua mùa đông. Khéo léo tiếp nhận khay, mềm mại đáp lại một tiếng, “Tiểu Oánh tỷ mau vào đi thôi, bên ngoài gió lớn.” Dứt lời, bưng khay, loạng choà loạng choạng mà đạp lên phiến đá bên đường rời đi.
Khi hầm Tiên thảo không thể nhiễm các linh khí khác, cho nên Dược Lư này được xây dựng phía sau núi cách xa phủ đệ, muốn đưa thuốc cho chủ nhân, cần phải vượt qua một con đường nhỏ dài ít người qua lại.
“Ai, ngươi nói cùng là thiếu gia, Tam thiếu gia này sao lại đáng thương như vậy?” Tiểu Oánh nhìn bóng lưng đứa bé, nảy sinh lòng thương hại.
“Con hoang của vợ, lại chết cha, còn có thể trải qua cơm ngon áo đẹp hay sao?” Một nha hoàn khác mang bình thuốc ra cọ rửa bĩu môi, chẳng cảm thấy Tam thiếu gia có gì đáng thương. Dù có bị bắt nạt nữa, cũng là có linh lực Tiên giả, không giống các nàng, chỉ có thể là người phàm phải làm việc nặng nhọc.
Lâm Tín bước nhanh trên các phiến đá, lúc đi ngang qua khúc rẽ hành lang có mái che, liền thả chậm bước chân. Đem khay đặt sang một bên, cũng không quản gió thổi bay mấy bông tuyết vào có làm nguội Tiên trà hay không, hai bàn tay nhỏ lạnh cóng liên tục chà xát.
Vừa trọng sinh sống lại không bao lâu, hắn vẫn chưa thích ứng nổi thân thể nho nhỏ này, cúi đầu cổ tay nhỏ gầy, xương cốt thẳng tắp cân xứng, hiển nhiên không bị bẻ gãy thành từng đoạn, vậy mà sao có cái khay cũng không bê nổi?
Chuyện kiếp trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, mí mắt vừa nhắm lại đã không ngờ thương hải tang điền, đại ma đầu Tu Tiên giới nghe tiếng đã sợ mất mật, cứ như vậy không giải thích nổi trở về khi còn bé, vẫn còn chịu đựng những năm tháng gian nan ở Triệu gia.
Hơi nóng từ trong trản sứ bốc lên, mùi hương của Xích Tinh Thảo lan ra, khiến cho Lâm Tín nhíu mày.
Xích Tinh Thảo là tiên thảo an hồn dưỡng thần thượng phẩm, điểm không tốt, chính là có mùi tanh khai như nước tiểu. Lúc sinh trưởng ở trong đất, phải đến gần trong gang tấc mới có thể ngửi thấy, nhưng khi hầm thành thuốc thì không giống như vậy, hơi nóng mang mùi tanh tưởi, lượn lờ giữa trời gió lạnh hóa thành sương trắng, xộc thẳng vào khiến cho người ta đau não.
Nửa hồn thể trong suốt bị đè ép, chậm rãi tràn ra qua kẽ tay, tùy ý ngắt hai lần, Lâm Tín đột nhiên buông tay, hồn phách tựa như bọt nước rơi trên đất, dần dần thấm trở về thân thể. Lúc này giết chết Nhị thiếu gia không phải là lựa chọn sáng suốt.
Vứt kiếm gãy xuống, một trận choáng váng đột nhiên kéo tới, Lâm Tín dựa vào trên vách đá thở dốc một lát, lảo đảo chạy về khúc ngoặt hành lang, cầm chén trà Xích Tinh Thảo, uống ừng ực hết sạch sành sanh.
Mùi vị quả thật không thể chịu nổi, nhưng uống xong, cảm giác trời đất quay cuồng liền biến mất. Lâm Tín thở dài, thân thể nhỏ gầy vô lực, hồn phách cũng suy yếu dị thường, phải mau chóng rời khỏi Triệu gia quỷ quái này mới được.
Đem đoạn kiếm gãy nhét vào tay Nhị thiếu gia, gảy rơi khối Lộc Ly rực rỡ, nắm tay thành quyền. Lộc Ly lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng vỡ nát, hóa thành bột mịn.
Bốn bề vắng lặng, hắn vén vạt áo, hướng về phía trản sứ trống không xuỵt xuỵt một phen, trà “Xích Tinh Thảo” nóng hổi liền ra lò. Tiện tay lấy tuyết lau vết máu trên cổ, Lâm Tín bưng khay gỗ lên, không nhanh không chậm bước về phía tiểu viện Triệu gia chủ.
“Con của ta, đang yên đang lành sao lại bỗng dưng…” Tiếng khóc nữ nhân từ sâu sau bức rèm bông dày truyền tới, cùng gió Bắc gào thét hòa làm một thể.
“Thẩm gia hồi âm nói sẽ phái người đến kiểm tra thực hư.” Triệu Vạn Hộ đứng ở bên cạnh có chút mỏi mệt lên tiếng khuyên bảo.
Thẩm gia? Bàn tay vén màn của Lâm Tín khựng lại, trước mắt hiện ra gương mặt cực kỳ tuấn tú của Thẩm Lâu, cũng không biết khi nhận được tin mình chết, người nọ sẽ có biểu cảm gì.
Tiểu kịch trường:
Thẩm Lâu: Biểu cảm góa vợ ▼_▼