Chước Lộc
Chương 4 : Bỏ mạng (4)
Ngày đăng: 23:11 21/04/20
Chợt thấy mu bàn tay có gì đó mềm mại lướt qua, giống như bị chó nhỏ liếm láp, đầu ngón tay Thẩm Lâu không nhịn được, khẽ run nhẹ. Nghĩ là hài tử hiếu kỳ, sợ phản ứng sẽ dọa đến hắn, liền khắc chế giả như không biết.
Mở quan tài khám nghiệm thi thể, giằng co một trận, Đông Thiệp Xuyên cho ra kết luận tương tự như phán đoán của Thẩm Lâu, chỉ là lúc này vẫn chưa xuất hiện công pháp khiến cho người ta hồn phi phách tán, liền suy đoán là gặp phải ma vật kỳ lạ nào đó.
“Nửa năm trước, Đại Hoang bên kia có một sự kiện kỳ quái, một nhà nọ vừa thú thê, đột nhiên trong một đêm chết hết, còn mình tức phụ [1] sống sót, chỉ có điều điên điên khùng khùng, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Hoán Tinh Hải phái người đến tra, phát hiện người nhà kia chết thật kinh khủng!” Đông tiên sinh nói một, than ba kể lại một việc, khiến mọi người nghiêng tai yên lặng.
[1] con dâu
“Cũng giống con chúng ta, thi thể bị hủy diệt sạch sao?” Triệu Vạn hộ sốt ruột muốn biết nguyên nhân cái chết của nhi tử, thiếu kiên nhẫn nghe Đông Thiệp Xuyên dài dòng.
“Không hẳn, bất quá cũng là không còn hồn, ” thấy người Triệu gia không hứng thú, Đông Thiệp Xuyên chép miệng một cái, nói thẳng kết quả, “Sau khi kiểm tra thực hư, phát hiện phụ cận Đại Hoang có dấu vết của Thôn Hồn Độc Ưng.”
Thẩm Lâu sắc mặt nhàn nhạt nghe, không tỏ rõ ý kiến. Chuyện này y có biết đến, những người kia chỉ là mất hồn, phách vẫn còn, cái chết kinh khủng hoàn toàn là do vị tức phụ kia bị cưỡng đoạt trắng trợn, lòng sinh oán khí, sau khi chết làm ra.
“Thôn Hồn Độc Ưng…” Nghe đến tên này, người nhà họ Triệu đều có chút hoảng loạn. Đây là quái vật rất nổi danh trong < Dị vật chí >, hình dạng như đại bàng mà lại có nanh vuốt, dị sừng, đêm vào nhà, chuyên cắn nuốt sinh hồn. Truyền thuyết trăm năm trước từng vì vậy chết rất nhiều người, triều đình hạ lệnh vây quét, thế gia tu tiên dồn dập hành động, lúc đó mới giết gần hết loại quái vật này. Ấy vậy mà bây giờ lại xuất hiện, còn xuất hiện trong nhà bọn họ.
Đúng vào lúc này, hạ nhân đến báo, “Nhị thiếu gia tỉnh rồi.”
Triệu Nhị thiếu gia hôn mê một ngày một đêm, đại phu cũng không tra ra nguyên nhân sinh bệnh, cuối cùng cũng tỉnh lại, Triệu phu nhân lập tức đứng ngồi không yên, cáo tội muốn đi hậu viện xem nhi tử.
“Ta cũng muốn đi xem Nhị thiếu gia.” Lâm Tín nhỏ giọng nói với Triệu Vạn hộ.
Rõ ràng cùng là chủ nhân trong nhà, lại gọi đường huynh là “thiếu gia”, người Hoán Tinh Hải hơi kinh ngạc, ngược lại, người nhà họ Triệu nghe quen lại không cảm thấy có gì không ổn. Triệu Vạn hộ ở trước mặt người ngoài nỗ lực ra dáng bá phụ tốt, vẻ mặt ôn hòa nói: “Tín Nhi có lòng, đi thôi.”
Được Triệu Vạn hộ đồng ý, Lâm Tín liền nhìn về phía Thẩm Lâu dò hỏi.
Mang một túi vàng đang chuẩn bị leo tường rời đi thì Lâm Tín mặt mày xám xịt bị dẫn tới trước mặt Thẩm Lâu. Mà có Triệu phu nhân cùng Triệu Nhị thiếu lại thêm phiền, Triệu Vạn hộ kêu hai người trở về.
“Sao lại chật vật như vậy?”
Hôm qua mới vừa thay miên bào trắng như tuyết, bây giờ loang lổ bùn đất, sợi dây nhỏ trên đầu không biết đã bay tới nơi đâu. Sáng sớm vẫn là tiểu công tử trắng nõn khả ái, trong nháy mắt liền biến trở về tiểu khất cái.
Nghe nói như thế, Lâm Tín liền biết bệnh nhân nghĩa vô dụng của Thẩm Lâu lại phát tác. Người này trên chiến trường sát phạt quyết đoán, thống lĩnh vạn quân, lại không bỏ được cái tật xấu thương hại kẻ yếu. Đây là nhược điểm của Thẩm Lâu, cũng là điểm duy nhất hắn có thể nắm chắc.
“Ta đến trù phòng [3] tìm đồ ăn, không cẩn thận té ngã.” Lâm Tín ngẩng đầu, con ngươi tựa hải châu trong ánh mắt sáng ngời, tội nghiệp mà nhìn sang.
[3] phòng bếp
Đúng như dự đoán, nghe hắn nói, lông mày Thẩm Lâu nhíu lại, trong lòng ẩn ẩn đau, người này khi còn nhỏ ngay cả cơm cũng ăn không đủ no! Ra hiệu Lâm Tín ngồi xuống bên cạnh, cầm một khối bánh ngọt đưa cho hắn.
Lâm Tín dơ tay, không tiện đưa ra, liền chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn há miệng, cắn hai cái ăn xong khối điểm tâm. Bởi vì ăn gấp, miệng phình to như con sóc nhỏ nhồi quả hạch. Thẩm Lâu cảm thấy được đầu ngón tay lại bắt đầu ngứa, ho nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn Triệu Vạn hộ nói: “Cô muốn mang người này theo hầu, Vạn hộ đại nhân có bằng lòng không?”
Tác giả có lời muốn nói: Chư hầu và Thế tử có thể xưng “Cô”.
Tiểu kịch trường:
Lâu Lâu: Ta muốn hắn làm ấm giường cho ta, có cảm động không?
Triệu Vạn hộ: Không dám, không dám.