Chước Lộc
Chương 53 : Ô ô (5)
Ngày đăng: 23:11 21/04/20
Tay cầm rượu của Thẩm Lâu run lên, dịch rượu thuận miệng cốc chảy xuống, bị Lâm Tín một phát bắt được, uống sạch sành sanh.
Lừa được rượu, Lâm Tín đắc ý nhìn Thẩm Lâu chớp mắt, thừa dịp y sinh khí, sẽ uống đến say, chờ Thẩm Lâu đến quản. Nhưng đến khi nỗi mong đợi trong lòng càng lúc càng lớn, Lâm Tín mới kinh ngạc phát hiện, hắn đã coi chuyện Thẩm Lâu đối xử tốt với hắn là chuyện đương nhiên.
Một khúc kết thúc, vũ nương Ba Tư dâng vũ dừng lại. Nguyên Sóc Đế vui vẻ nhận phần lễ vật này, “Cấp Ô Lạc Lan Khả Hãn hai xe ngự tửu, đáp lễ.”
“Tạ ơn Bệ Hạ, ” Chánh sứ người Man đứng dậy cảm ơn, “Khả Hãn mong ngóng được thú thê, không biết khi nào Hoàng Thượng gả vị công chúa kia tới Bắc Mạc chúng ta?”
Vừa dứt lời, lòng bàn chân tiểu thái giám đang mang món ăn đột nhiên trượt đi, một bát súp đặc bay thẳng về phía Thẩm Lâu.
Lâm Tín giơ tay, vững vàng tiếp được, lại chẳng biết vì sao tay run một cái, vung vài giọt trên vạt áo huyền sắc, “A, làm dơ, đi, ta tắm cho ngươi.”
“Đừng nghịch.” Thẩm Lâu bất đắc dĩ, sao có thể không nhìn ra Lâm Tín cố ý, không biết có ý đồ xấu gì.
“Tiểu nhân đáng chết, Thế tử thứ tội.” Tiểu thái giám sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống đất dập đầu lạy, mồ hôi lạnh dính trên mặt đất, lưu lại một vệt ẩm ướt.
Xua tay ra hiệu không sao, hướng Đế Vương xin lỗi đi Thiên điện xử lý.
Lâm Tín bĩu môi, hắn đối với cung yến tẻ nhạt này không hề có hứng thú, chỉ muốn tự mình nghiệm chứng xem Thẩm Lâu có phản ứng hay không, không biết sao lại bị Thẩm Lâu nhìn thấu quỷ kế.
Thẩm Lâu cùng cung nữ, ra khỏi Xuân Cung điện, thất quải bát quải đi tới một cung thất hẻo lánh. Đẩy cửa vào, trong phòng ánh đèn tối tăm, trên bức bình phong vắt một bộ lễ phục dự phòng.
Cung nữ gỡ xiêm y xuống, lại không có ý giúp Thẩm Lâu thay đồ, mà thi lễ, quay người rời đi, tiện khép cửa phòng lại.
Thẩm Lâu mâu sắc hơi tối tăm, không động tới xiêm y trên bàn, mà nắm chặt chuôi Ngu Uyên kiếm bên hông, “Cung nữ đã rời đi, các hạ còn không hiện thân?”
Sau tấm bình phong truyền đến tiếng sột soạt, nghe như âm thanh từ ghế ngồi đứng dậy. Thẩm Lâu trong nháy mắt đẩy sáng ánh đèn, chiếu đến giai nhân chầm chậm đi ra.
Tiếng chuông đinh đương lay động theo bước chân vang vọng, xiêm y rực rỡ, Vân Hi Công chúa trang điểm trông diễm lệ hơn so với thường ngày mấy phần, “Quấy nhiễu Thế tử, mong rằng thứ tội.”
Thấy là Vân Hi, Thẩm Lâu cũng không mảy may buông lỏng đề phòng, “Không biết Công chúa ở đây, thần đường đột.”
Thấy Thẩm Lâu phản ứng như thế, Vân Hi Công chúa siết chặt vải váy cười khổ, “Thế tử hẳn cũng đoán được, là ta gọi người dẫn ngươi đến đây, Vân Hi muốn cùng Thế tử làm một giao dịch.”
Ban đầu đã nhận mệnh, nhưng hôm nay trên trà lâu nhìn thấy tình cảnh đó, khiến nàng không thể cam lòng. So với người Man xa cuối chân trời, Hoàng thất càng muốn lôi kéo Bắc Vực binh cường mã tráng hơn. Chỉ cần Thẩm Lâu mở miệng, có thể dễ dàng cứu nàng từ vũng bùn kết giao thoát ra.
“Nếu như công chúa nói là việc kết giao, thứ cho Thẩm mỗ vô năng.” Thẩm Lâu lạnh như băng nói, quay người muốn đi, đột nhiên bị Vân Hi Công chúa bắt được ống tay áo.
Cát Lộc Hầu tới nhà nghiệm Lộc Ly, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, tại sao huynh muội người nào người nấy đều hào hứng, tựa như không thể chờ thêm nữa, muốn hắn mau mau tới cắt đất lừa gạt vậy.
“Há, đúng rồi, Vân Hi Công chúa bảo ta thay nàng cám ơn ngươi.” Thẩm Doanh Doanh ngồi trên giường, quơ tay lấy hạt dẻ từ trong tay Phong Trọng ăn.
“Cảm ơn ta làm chi, ta không phải cố ý giúp nàng.” Lâm Tín không có ý lĩnh phần công lao này, nhìn mấy cái lỗ máu ở lòng bàn tay mình khá là phiền muộn. Rõ ràng chỉ là lỗ thủng nhỏ, lại đau đến xót ruột, tối hôm qua Thẩm Lâu ngủ cùng hắn, tiện nghi gì cũng không chiếm được, giơ tay ngủ một buổi tối.
Thẩm Doanh Doanh nghẹn một chút, dứt khoát đổi đề tài, “Công chúa ngày hôm qua khóc một buổi tối, ta còn tưởng nàng cao hứng, kết quả ngươi đoán là thế nào? Nàng vậy mà nói ca của ta có người trong lòng, ha ha ha ha ha!” Nói, đưa tay lấy hạt dẻ. Bao đựng kia chợt rời xa, khiến nàng bắt hụt.
Phong Trọng tự nặn cho mình một hạt dẻ ăn, “Người trong lòng gì?”
“Nghe đâu ca của ta chính miệng thừa nhận, Chung Hữu Ngọc cũng nói như vậy!”
Mãi đến tận khi hai gia hỏa tranh cướp hạt dẻ ăn rời đi, Lâm Tín vẫn chưa phục hồi tinh thần. Thẩm Thanh Khuyết, có người trong lòng? Là ai?
Đem những người mấy năm này tiếp xúc với Thẩm Lâu lần lượt từng người một điều tra, đoán đến đoán đi, lo được lo mất. Một lát cảm thấy Thẩm Lâu hiện tại không quá thân mật với ai, có thích cũng chỉ có thể thích mình; một lát lại cảm thấy tự mình vọng tưởng, các sự kiện đời trước còn chen ngang giữa hai người, Thẩm Lâu dù đối tốt với hắn, cũng không tới mức “người trong lòng”.
Không chừng là người sau khi mình chết mới quen?
“Há mồm.” Thẩm Lâu kẹp một mảnh hiếp đáp đút tới bên mép Lâm Tín, gọi hồn Cát Lộc Hầu trở về.
Tay phải tổn thương, Lâm Tín không cầm được đũa, Thẩm Thế tử chờ Cát Lộc Hầu cùng về nhà ăn Tết, liền chủ động gánh vác trách nhiệm đút cơm. Hiếp đáp là bột gạo nhuyễn, vừa vào miệng liền tan ra, Thẩm Lâu còn cẩn thận thêm chút nước ấm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bài chúng ta đều biết tiểu yêu tinh kia là ai)
Tín Tín: Nói mau, là tiểu yêu tinh nào? QAQ
Lâu Lâu: Đúng là tiểu yêu tinh
Tín Tín: A a a, ngươi thay đổi, ngày hôm qua còn gọi người ta là tiểu bảo bối
Lâu Lâu: →_→