Chước Lộc
Chương 55 : Thảo Xà (1)
Ngày đăng: 23:12 21/04/20
Một đạo linh quang vụt tới từ phía chân trời, biến mất trong rừng tùng của Hoán Tinh Hải.
Mãi đến tận lúc miệng băng Thẩm Lâu vừa mở một lần nữa bị tuyết bao phủ, nụ hôn dài này mới miễn cưỡng kết thúc.
“Ta run chân.” Lâm Tín treo trên cổ Thẩm Lâu, chơi xấu không muốn đi.
Thẩm Lâu nhẹ mổ bên khóe miệng hắn, “Ta cõng ngươi.” Bắc Vực lạnh giá, đứng lâu trong tuyết tiêu hao linh lực, vẫn nên mau chóng trở về.
Lâm Tín đắc ý nằm nhoài trên lưng Thẩm Lâu, buộc chặt dây lưng áo khoác, phủ lên cả hai người. Trên biển băng tuyết, một người cõng một người, trong lòng đều ấm áp, chậm rãi tiến lên.
Vuốt ve hươu con trong tay, Lâm Tín không nhịn được len lén cười, “Ai, ta hỏi ngươi, hồi ở Lộc Tê đài, kỳ thực ngươi nguyện ý đúng không?”
Thẩm Lâu ho nhẹ một tiếng, không nói lời nào, hai tai dần dần đỏ lên.
Bị khóa xích sắt nhục nhã, chỗ nào nguyện ý? Chỉ là ngoảnh mắt nhìn Lâm Tín như vậy, vẫn khó kìm lòng nổi, mỗi ngày đảo quanh Cửu Tiêu cùng Địa Phủ trầm luân điên đảo, dục tiên dục tử.
Lâm Tín nghiêng đầu nhìn lỗ tai hồng hồng kia, không nhịn được há mồm cắn chặt, “Chậc, thảo nào mỗi lần đến cuối ngươi đều phản nhào tới, là không nhịn được đi? Giả vờ chính nhân quân tử gì chứ, rõ ràng lòng đầy ham muốn, còn bày đặt làm bộ dạng kiên trinh bất khuất, quả nhiên là…”
“Lâm Tín!” Thẩm Lâu cắn răng.
“Làm sao? Thẹn quá thành giận! Có phải cực kỳ muốn đem ta đặt trên mặt tuyết, giải quyết tại chỗ nha?” Lâm Tín vịn vai nhìn mặt y, kết quả Thẩm Lâu đột nhiên buông tay, cả người rớt xuống, nháy mắt, lưng đã áp trên thân cây phong lớn.
Bất tri bất giác, vậy mà đã đi tới Phong Tân, trước cửa có hàng cây già trăm năm tuổi, tích đầy băng tuyết.
Thẩm Lâu đem Lâm Tín đặt trên cây khô, ngăn chặn cái miệng kia nói hưu nói vượn, tuyết ở ngọn cây chấn động rì rào rớt xuống, Ma Tước đứng đầu cành bị cả kinh, hoảng loạn bay cao.
“Thế tử… Ai nha!” Tử Xu ra nghênh tiếp, thấy một màn như thế, sợ đến suýt ném người tới hồ băng.
Lâm Tín mới vừa thò tay vào trong vạt áo Thẩm Lâu, nghe tiếng thét kinh hãi, vốn không muốn để ý tới. Nhưng Thẩm Lâu là loại người trọng mặt mũi, lập tức ngừng lại, dùng áo khoác chặt chẽ bao lấy Lâm Tín khóe mắt ửng hồng.
Tử Xu lúng túng đứng tại chỗ, tay chân thừa thãi không biết để đâu. Hoàng Các nghe tiếng đi ra, không biết xảy ra chuyện gì, mở miệng nói thẳng: “Thế tử, Tây Vực Chung gia có người đến, Quốc Công gia mời ngài lập tức qua một chuyến.”
“Phi phi phi, đồ háo sắc, nghĩ gì thế!” Lâm Tín đá cẳng chân y, “Nhanh lên, đi theo ta.”
Thuận lấy bầu rượu trên lưng ngựa Thẩm Lâu, Lâm Tín kéo người tới nơi khuất gió, đảo mắt nhìn xung quanh, lấy Dương Cốc kiếm, lôi Thẩm Lâu bay về hướng núi Chiêu Dao.
Núi Chiêu Dao hiểm trở, cảnh sắc cũng không có gì đặc biệt, ít người đến thăm, vẫn thanh lãnh như trước. Hai toà mộ phần dựng ở nơi phong thuỷ tốt nhất, đắp một tầng tuyết mỏng.
Thẩm Lâu nhìn chữ khắc trên bia mộ, lòng hơi chấn động.
Lâm Tín nâng cốc đổ vào trước mộ, trong lòng đọc thầm.”Cha, nương, đây là Thẩm Lâu, ta dẫn hắn đến thăm hai người. Người trước đây ta từng nhắc tới với hai người, nhìn một cái, trông thực tuấn tú đi! Đừng ghét bỏ hắn là nam a…”
Dịch rượu chảy hết, Lâm Tín quỳ xuống trước mộ phần, “Nhị lão tân niên hảo [1].” Quay đầu nhìn Thẩm Lâu, phát hiện y cũng quỳ theo, quy củ dập đầu lạy ba cái.
[1] năm mới vui vẻ
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tín Tín: Đi, dẫn ngươi tới một chỗ yên tĩnh
Lâu Lâu: Nơi này hơi tối a
Tín Tín: Phải tối tối mới tốt nha
Lâu Lâu: (mặt đỏ) ngươi muốn làm gì?
Tín Tín: Ha ha ha, xem, ta mới mua đồng hồ đeo tay dạ quang!
Lâu Lâu: …