Chước Lộc

Chương 6 : Oan gia (2)

Ngày đăng: 23:11 21/04/20


“Đó là muội muội ngươi sao?” Lâm Tín không chắc chắn, liền hỏi một câu. Người nhà họ Thẩm rất đông, có thể gọi Thẩm Lâu là đại ca không phải ít, không biết vị kia có phải Tang Hồ Quận chúa Thẩm Thu Đình hay không.



Nhìn hài tử trong lồng ngực vẫn đang rướn cổ muốn nhìn ra phía ngoài, Thẩm Lâu hơi nhíu mày, “Ừ, nàng gọi Doanh Doanh.”



Quả nhiên là nàng! Thẩm Doanh Doanh, thời điểm cập kê lấy chữ nhỏ Thu Đình, trời sinh thần lực, giương cung liệt thạch [1], đệ nhất thần tiễn Đại Dung.



[1] bắn vỡ đá



Cảm giác mũi tên năm đó xuyên thấu xương vẫn còn chưa phai, Lâm Tín xoa xoa ngực, biết nàng là Thẩm Doanh Doanh, lồng ngực dường như mơ hồ đau, “Kia, ta nên gọi nàng…”



“Tránh xa nàng ra!” Thẩm Lâu thô bạo mà đánh gãy Lâm Tín tìm tòi nghiên cứu, thấy hắn kinh ngạc đầy mặt, tưởng nỡ dọa hắn, lập tức hòa hoãn ngữ khí, “Nàng, tính khí không tốt, chớ cùng nàng chơi đùa.”



Lần này Lâm Tín càng không hiểu. Người này không phải vẫn luôn thương muội muội này như bảo bối sao? Tại sao trước mặt người mới quen hạ thấp nàng nói “tính khí không tốt”, chẳng lẽ Thẩm Thu Đình khi còn nhỏ dữ đến nỗi Thẩm Lâu cũng không chịu được?



Hoán Tinh Hải diện tích rộng lớn, xe ngựa một đường không ngừng, hồi lâu mới tới nơi ở của Thế tử —— Phong Tân.



Khắp nơi đều là nước, khắp nơi đều là bến, nơi ở tại Hoán Tinh Hải, đều dùng “Tân” làm tên. Nơi Thế tử ở, có vài cây phong hơn trăm năm, tán cây phủ kín trời. Bây giờ chính là mùa lá rụng, từng mảnh lá phong đỏ rợp Thu Đình, đến nỗi mặt nước cũng nhiễm một mảnh phi sắc, trông rất đẹp mắt.



Trong viện có vài phàm nô đang dọn dẹp, thấy Thế tử trở về lập tức khom mình hành lễ. Tiên giả trong Phong Tân, ngoại trừ Thẩm Lâu, cũng chỉ có thị vệ Hoàng Các cùng thị nữ Tử Xu.



Đem Lâm Tín giao cho Tử Xu chăm sóc, Thẩm Lâu liền dẫn Đông Thiệp Xuyên rời đi.



“Thế tử đi đâu vậy?” Lâm Tín có chút luống cuống đứng ở bên trong đình viện, cùng Tử Xu mắt to trừng mắt nhỏ.



“Xuất môn trở về, đương nhiên phải tới gặp phụ thân, nếu không phải vì ngươi, Thế tử đã trực tiếp qua đó.” Tốc độ nói của Tử Xu nhanh, khẩu khí lớn, như là bất cứ lúc nào muốn ầm ĩ lên.



Lâm Tín đương nhiên không sợ tiểu nha đầu này, khéo léo gật gật đầu, lượm một cái chổi còn cao hơn mình, theo những người phàm kia quét lá rụng.



“Ai…” Tử Xu không kịp ngăn cản, do dự chốc lát, thả lỏng tay chống bên hông theo thói quen ra, khom người xuống, “Ngươi gọi A Tín đúng không? Ta gọi Tử Xu, sau đó…”
[3] phòng tắm



Nghe nói như thế, Lâm Tín liền hài lòng, nhoắng cái cởi ngoại bào, trong chậu nước rửa tay chân sạch sẽ, ngoan ngoãn chui vào ổ chăn.



Chờ Thẩm Lâu tắm rửa đi ra, liền thấy dưới chăn gồ lên một đoàn nho nhỏ, đôi tay nhỏ trắng mịn thò ra kéo góc chăn, chỉ lộ ra hai con mắt sáng lóng lánh, nhỏ giọng hờn dỗi: “Thế tử, đã rất nóng, vào đi.”



Thẩm thế tử chân trần, chân trái giẫm chân phải, lảo đảo một cái. Trước mắt đột nhiên hiện ra vài đêm hoang đường đời trước, dung mạo hai mươi mấy tuổi Lâm Tín mặt mày mang ý cười nhìn hắn, “Bên trong rất nóng, ngươi không muốn vào sao?”



Bây giờ, Thẩm Lâu cũng chỉ là hài tử, xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên giường, chui vào chăn, trong nháy mắt tắt ánh nến.



“A? Tử Xu tỷ tỷ nói không thể tắt nến.” Lâm Tín giả vờ khiếp sợ cọ cọ lên gối Thẩm Lâu.



“Không sao, có ngươi ở đây, không cần đốt đèn.” Thẩm Lâu dịch góc chăn cho hắn, không có ý nhắc nhở hành vi xâm lấn của tiểu tùy thị.



Được rồi, quả nhiên là sợ tối, có người bồi ngủ sẽ không sợ. Lâm Tín đắc ý quơ quơ chân trong chăn, phát hiện yếu điểm của Thẩm Thanh Khuyết luôn có thể làm cho hắn cảm thấy sung sướng. Dựa vào ánh trăng, dùng ánh mắt như từ phụ [4] nhìn chằm chằm hai mắt nhẹ chớp của Thẩm Lâu, không nói thành lời, đừng sợ đừng sợ, ca ca thương ngươi.



[4] cha hiền



Tác giả có lời muốn nói:



Tiểu kịch trường:



Tín Tín: Yếu điểm mới của Thẩm tiểu — Get



Lâu Lâu: Thành tựu cùng giường cùng gối — Get



Tín Tín & Lâu Lâu: Hắn yếu đuối như vậy, ta phải hảo hảo bảo vệ hắn nha!