Chước Lộc
Chương 62 : Thảo Xà (8)
Ngày đăng: 23:12 21/04/20
Mấy vết thương ở vai và cánh tay lộ trên mặt nước có thể thấy rõ ràng, tay phải vừa thay thuốc, còn tội nghiệp mà giơ cao trên không trung.
Căn bản không phải thời điểm nên làm chuyện này!
Thẩm Lâu giữ mặt Lâm Tín, cáu giận hôn lên. Bờ môi mềm mại dính nước, giữa căn phòng khô lạnh, càng trở nên ngọt ngào. Lâm Tín quay người, ôm cổ Thẩm Lâu.
Xúc cảm da thịt dán vào nhau quá mức tốt đẹp, dần dần đem lý trí đốt cháy hầu như không còn. Ngón tay mang theo kén mỏng [1] một đường tiến xuống, men theo khe hở chui vào.
[1] kén mỏng ở đây là tay Thẩm Lâu luyện kiếm nên có lớp chai đó (๑꒪▿꒪)
Lâm Tín đang không thành thật sờ loạn nhất thời trắng mặt, lung lay muốn né tránh, “A… Đau!”
Thẩm Lâu cả kinh, y có thể phân biệt được Lâm Tín là đau thật hay diễn kịch làm nũng, thanh âm này rõ ràng cho thấy rất đau, cuống quít rút khỏi, ôm Lâm Tín hơi phát run kinh ngạc nói: “Sao như vậy?”
“Ngươi không dùng mỡ a!” Lâm Tín tức giận nói.
Nhớ lại kiếp trước triền miên, Thẩm Lâu có chút mờ mịt, “Ở Lộc Tê đài…”
“Ta trước đó tự thoa.” Lúc trước hắn trói người, đối phương lại không muốn, không thể hi vọng Thẩm Lâu chuẩn bị cho hắn, mỗi lần đều trốn đi chuẩn bị tốt mới lại tới gần.
Hồng la trướng ấm, che đậy bầu không khí cực nóng, lưu lại sai hận.
Thẩm Lâu trong lòng đau đớn, cúi đầu hôn trán Lâm Tín một cái, “Trách ta.” Ôm người vào trong ngực, hảo hảo an ủi.
Ở thôn trấn hoang vu xa xôi này, không thể nhanh chóng tìm được thuốc mỡ. Huống chi Thẩm Lâu tỉnh táo lại, cũng không nỡ động đến hắn trong tình trạng thân thể này, chỉ có thể làm chút chuyện “huynh đệ đồng lòng”. Một thùng nước nóng bị dằn vặt thành nước lạnh, Thẩm Lâu ôm Lâm Tín ở trên giường chợp mắt. Lúc mở mắt ra, trời đã tối.
Cửa phòng từng nhà đóng chặt, trấn nhỏ vắng lặng không một tiếng động, vang lên từng trận tiếng chuông lanh lảnh.”Leng keng ——” như là tiếng lục lạc lung lay trên hoang mạc, rất êm tai. Như xa như gần, như có như không.
Tên tiểu nhị nhỏ gầy ở trong đại sảnh, vọt chui xuống gầm bàn, ôm chân run lẩy bẩy.
Cảm giác bị thứ gì đột nhiên tập trung, tiểu nhị cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu, thấy một cái mặt người lộn ngược. “A a a a!” Như con chuột đuôi dính lửa, lăn lộn chạy trốn ra ngoài, đầu đụng vào tủ gỗ.
“Chúng ta mau mau đi thôi.” Chung Tùy Phong chưa giao Giác Linh cho người Man, mà cất trong ngực mình, khi bọn họ ra khỏi gian phòng này, tàn hồn đưa tay lại như diều đổi tuyến, bị túm bay đi.
Kẽ mắt Lâm Tín muốn rách, liều mạng nhảy xuống.
“Đại Quốc công, đây là muốn đi nơi nào?” Kiếm khí xẹt qua một vết cắt sâu hoắm trên mặt đất ngay trước người Chung Tùy Phong, Lâm Tín dùng kiếm chỉ vào đám người kia, từng điểm từng điểm đốm sáng chậm rãi từ trên người những người này tiêu tán, rơi xuống Dương Cốc kiếm, biến mất không còn tăm hơi.
“Lâm Tín!” Chung Tùy Phong theo bản năng lùi về sau một bước, “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
Nghe đến danh tự Lâm Tín, những người Man kia vội vã rút đao, trong miệng xì xà xì xồ nói một chuỗi, tâm trạng kích động.
“Giao Giác Linh ra đây, gia tha các ngươi một mạng.” Lâm Tín lười phí lời cùng đám người này, ngược lại cũng nghe không hiểu, trực tiếp động thủ. Một kiếm chém tới tên người Man cách hắn gần nhất, đạp lên vai hắn nhảy lên, linh kiếm trên không trung vẽ thành vòng tròn viên, xoắn về phía đầu người đó.
Chung Tùy Phong rút linh kiếm, quay người muốn trốn, bị Thẩm Lâu giơ kiếm chặn lại.
“Chung Nhị thúc, muốn đi đâu?”
Nhìn thấy Thẩm Lâu, Chung Tùy Phong cực kỳ kinh hãi, lập tức co đầu lại. Tư chất của hắn không tốt, nếu không sinh ở Chung gia, thì chỉ có thể làm tu sĩ bình thường. Đối với Thẩm Lâu kỳ tài ngút trời này, sợ hãi nảy sinh từ trong gân cốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Chung Tùy Phong: Tại sao lời kịch của ngươi giống hắn
Lâu Lâu: Lại bị ngươi nghe ra! Ta còn cố ý thay đổi nhã trí hơn
Tín Tín: Cái này gọi là trong lòng có nhau
Lâu Lâu: Cái này gọi là phu xướng phu tùy
Chung Tùy Phong:… Nội tâm không hề gợn sóng, thậm chí có chút muốn đánh người