Chước Lộc
Chương 66 : Diệt Lang (3)
Ngày đăng: 23:12 21/04/20
Tuyết trong rừng tùng, Lâm Tín đem Thẩm Lâu đặt trên cây khô, chặn chân gặm cắn bờ môi y.
Thẩm Lâu ôm eo hắn, “Làm sao vậy?” Bộ dáng đói bụng đến phát cuống, như thể thường ngày không cho hắn hôn vậy.
“Đem đời trước thiếu bù đắp lại.” Đèn hươu con treo ngọn cây, ánh sáng xa xôi chiếu xuống lông mày Lâm Tín nhập nhoạng lúc vơi lúc đầy, tản mát ra đau đớn khó giải thích nổi.
Thẩm Lâu cúi đầu, hôn cặp môi mềm mại ấm áp, hai tay ôm lấy Lâm Tín, dùng sức siết chặt trong lồng ngực.
“Thẩm Thanh Khuyết, ta cầu ngươi một chuyện, ” Lâm Tín cọ bờ môi Thẩm Lâu, “Đời này sống lâu hơn ta, được không?” Tất cả mọi người đi trước hắn, phụ mẫu, sư phụ, Phong Trọng. Chỉ có Thẩm Lâu thương hắn nhất, sống lâu hơn hắn.
Thẩm Lâu không trả lời, trực tiếp đem Lâm Tín ôm ngang, nhảy lên Ngu Uyên bay về Phong Tân.
“Làm gì?” Lâm Tín liếm liếm môi.
“Bổ hồn.” Thẩm Lâu thả người trên giường, nhét Hoàng Tuyền Châu vào trong tay Lâm Tín. Qua năm là y đến quan, nếu hồn còn không trọn vẹn sẽ không chịu nổi linh lực đột nhiên tăng mạnh, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Hoàng Tuyền Châu xoay vòng trong tay, Lâm Tín cắn răng, đẩy Thẩm Lâu ngã trên giường, chính mình cưỡi giữa eo y. Không biết nên cảm động Thẩm Lâu nói được làm được, hay nên buồn bực y không rõ phong tình.
“Trong này, còn lại một hồn sói và một hồn hồ ly. Đều là thú dữ, nên chuẩn bị trước, ” Lâm Tín sắc mặt nghiêm túc nói, “Vạn nhất ngươi thú tính quá độ đem ta làm, thì sao giờ?”
Thẩm Lâu lẽ ra còn có chút bận tâm, nhất thời dở khóc dở cười, “Thú tính quá độ là loại thú tính này?” Lời tuy nói vậy, vẫn đứng dậy lấy ra một hộp ngọc nhỏ.
Hoàng Tuyền Châu nhốt sinh hồn, không nhận nổi hồn nào là sói hồn nào là hồ ly, chỉ có thể nhắm chọn bừa mà bổ. Lâm Tín ôm Thẩm Lâu, chịu đựng từng trận đau đớn, đã đến canh năm.
“Còn đau không?” Lâm Tín lau mồ hôi trán cho y, tò mò nhìn đôi mắt đen kịt kia, muốn biết lần này hồn bổ là hồn gì.
Thẩm Lâu đột nhiên vươn mình, đem Lâm Tín đặt dưới thân, cắn một cái trên cổ hắn. Con ngươi màu đen dần dần có thần thái, lộ ra vài phần hung hãn khát máu.
“A…” Lâm Tín kinh hô thành tiếng, cắn này thật quá đau, khẳng định trầy da, “Thẩm Thanh Khuyết, ngươi tỉnh lại đi, ta không phải thịt, không thể ăn, a!” Hắn muốn, không phải là loại thú tính quá độ này.
Đang nói chuyện, liền bị cắn cái nữa.
“Tín Tín.” Thẩm Lâu chôn ở cổ hắn thở hổn hển, liếm liếm dấu răng mang máu. Là hồn Tuyết Nguyệt lang, y lúc này cực kỳ muốn cắn người.
“A…” Nơi bị liếm, vừa đau vừa ngứa, Lâm Tín hừ nhẹ một tiếng, hai chân kẹp lấy thắt lưng Thẩm Lâu, ôm y gặm cắn trở lại.
Hai người ở trên giường, ngươi cắn ta một cái, ta gặm ngươi một cái, cắn cắn một hồi chẳng mấy chốc liền thay đổi vị.
Thẩm Lâu bù đắp hồn sói trở nên cuồng dã hơn thường ngày rất nhiều, cũng không hỏi mấy câu như “Có được không” “Có đau không”, trực tiếp xé ra xiêm y muốn đi vào.
Lâm Tín sợ đến rụt lại, bị Thẩm Lâu cầm cổ chân kéo ra.
“Đau!” Lâm Tín thấm ra nước mắt.
“Phệ Linh!” Lâm Tín chỉ cảm thấy huyết dịch cả người xông hết lên đỉnh đầu, nháy mắt nổ tung. Đẩy Chu Tinh Ly ra, sử dụng kiếm tiêm ném bùa chú kia ra xa mấy trượng, bắt lấy mạch cổ tay sư phụ kiểm tra.
“Ngươi nhận ra?” Chu Tinh Ly thấy thần sắc đồ đệ khác lạ, cũng không dám nói muốn cầm về chơi.
“Một khi bị Phệ Linh vào cơ thể, thì linh mạch sẽ bị hủy diệt sạch, không thuốc nào chữa được, hơn nữa còn truyền nhiễm!” Thấy Chu Tinh Ly không bị nhiễm, Lâm Tín thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Vật này ở đâu ra?”
“Ở Bắc Mạc… tiện.” Chu Tinh Ly sức lực không đủ mà nói.
Tiện, chính là mượn gió bẻ măng trộm được. Lâm Tín đau đầu nhìn sư phụ, cực kỳ muốn đánh hắn một trận, “Chu Tinh Ly, ngươi đã đáp ứng ta cái gì ngươi còn nhớ không?”
Thực sự là nuông chiều đồ đệ đến hỏng rồi, mỗi ngày đều mang tên họ mà gọi sư phụ. Chu Tinh Ly giương mắt trừng hắn, lại phát hiện Lâm Tín kích động đến mù quáng, “Được được, đáp ứng ngươi sư phụ nhất định làm được, tuyệt đối sống so với vương bát còn dài hơn. Nếu vật này hại người, ta thì càng phải tìm ra biện pháp phá giải, nếu ngày nào đó xui xẻo trúng, chẳng phải chỉ có thể mở mắt chờ chết.”
Nói tới nói lui, vẫn là muốn chơi.
Lâm Tín: “…”
Cỏ mọc én bay, trên đại mạc tuyết đã ngừng. Một người một ngựa rong ruổi trên thảo nguyên phủ lớp tuyết đọng vừa tan.
“Tướng quân, Đại Vu sai ta chuyển cho ngài.” Trên sườn núi, nữ tử thân mang y bào phù thủy ngăn cản đường đi của hắn, đưa tới một cái sừng trâu ống toàn thân đen kịt.
Trong mắt Ôn Thạch Lan loé ra một tia chán ghét, “Lấy về, không cần.”
“Tướng quân, đây cũng là ý của Khả Hãn. Khả Hãn hi vọng Tướng quân có thể mang tin tốt trở về, ” nữ tử cố chấp đưa sừng trâu ống tới, “Thẩm gia tiểu hắc xà, mọc cánh, đang bay về hướng Bắc Thiên Sơn, Tướng quân cần phải nắm chặt.”
Chim diều hâu xẹt qua chân trời, lấp một bóng ma trên gương mặt cương nghị của Ôn Thạch Lan. Giơ tay nhận sừng trâu, không nói một lời xoay người lên ngựa, nhanh chóng đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bài Chu gia đều không gần nữ sắc)
Tinh phu nhân: Mọi người đều là người Chu gia, các ngươi nói xem thích cái gì, bản tọa tâm tình tốt sẽ thưởng cho các ngươi
Sư bá: Mèo mèo mèo mèo
Sư phụ: Sách sách sách sách
Tín Tín: Lâu Lâu Lâu Lâu
Trùng Trùng: Đùi gà đùi gà
Lâu Lâu: Tín Tín Tín Tín