Chước Lộc
Chương 69 : Diệt Lang (6)
Ngày đăng: 23:12 21/04/20
Linh mạch phong cấm, chưa nói tới khôi phục linh lực, có thể sống sót hay không vẫn chưa biết được. Trong lòng mọi người đều rõ, quyền lực của Thẩm gia hẳn sẽ phát sinh thay đổi.
Những người không liên quan đều tránh lui, chỉ để lại hai phụ tử Thẩm thị và Chu Tinh Ly đi chân trần.
“Bắc Mạc gần đây có dị động gì không?” Im lặng một lúc lâu, Thẩm Kỳ Duệ mới dùng ngữ khí cứng rắn mở màn.
“Người Man diệt Khát Chúc Hỗn, Lộc Ly dồi dào, nhiều lần khiêu khích, ” mâu sắc Thẩm Lâu lạnh lẽo mà nói, “Nếu không nhầm, Đại nguyên soái của Khát Chúc Hỗn, chắc cũng trúng Phệ Linh.”
Thẩm Kỳ Duệ chậm rãi hít ngụm khí lạnh.
Tà vật cỡ này, không phải linh lực cao cường thì có thể chống đỡ được. Một khi truyền ra rộng rãi, Đại Dung lâm nguy. Hôm nay diệt Khát Chúc Hỗn, ngày mai diệt chính là Bắc Vực.
“Diệc Tiêu, thân thể này của ta, có thể di chuyển tới Đại Dung được không?” Thẩm Kỳ Duệ hỏi Chu Tinh Ly còn đang châm kim rồi băng cố định lại cho hắn.
“Có thể a, rồi chờ bạo thể nhuộm toàn bộ kinh thành, Đại Dung liền thay đổi triều đại như vậy.” Chu Tinh Ly cười híp mắt nói.
Thẩm Kỳ Duệ cảm thấy đau đầu, hối hận vì đã hỏi với Chu Tinh Ly, thở dài nói với nhi tử: “Cô truyền lại vị trí Quốc Công cho ngươi, ngươi nhanh chóng mang binh tấn công Bắc Mạc, nhổ cỏ tận gốc thứ tà vật này.”
Thừa dịp còn chưa bắt đầu lan tràn, tiên hạ thủ vi cường [1].
[1] ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh (Tôn Tử binh pháp)
Lời tuy nói vậy, nhưng hai cha con đều biết để thành công sẽ rất khó. Thẩm Kỳ Duệ vẫn luôn chủ trương lấy công làm thủ, muốn chủ động đánh Bắc Mạc, lệnh người Man cúi đầu xưng thần. Song triều đình vẫn luôn không đồng ý, lý do là Lộc Ly không đủ.
Trơ mắt nhìn Ô Lạc Lan Hạ Nhược thống nhất bộ tộc, càng ngày càng lớn mạnh, bây giờ, dù triều đình có đồng ý, Thẩm Lâu muốn diệt được Bắc Mạc cũng vô cùng khó khăn.
Lâm Tín nghiêng đầu nhìn y, “Một đời trước, đến cuối cùng, như thế nào?”
Bảy năm tối tăm không có mặt trời, theo thanh của Lâm Tín, gào thét ùa về trước mắt. Thẩm Lâu trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Lâm Tín cho rằng y sẽ không lúc nói, trầm giọng nói: “Tu sĩ Trung Nguyên, mười không còn một, quốc chi đem phá, đạo chi đem che [3].”
[3] để cho vần, là phá quốc che đạo, lầm than tan tác thôi
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bài ngủ qua cũng có thể làm huynh đệ tốt)
Lâu Lâu: Không mặc quần áo ngủ chung một cái giường nói thế nào?
Tín Tín: Huynh đệ tốt, thẳng thắn gặp lại
Lâu Lâu: Ôm nhau và hôn nhẹ thì sao?
Tín Tín: Huynh đệ tốt, gắn bó như môi với răng
Lâu Lâu: Thoa mỡ rồi XXOO thì sao?
Tín Tín: Huynh đệ tốt, mau quấn quýt