Chước Lộc

Chương 81 : Vô y (3)

Ngày đăng: 23:12 21/04/20


Thái tử căn cơ còn thấp, Quốc Công Tứ Vực hắn chỉ tin Tây Vực trung tâm với hắn. Ai ngờ, người đầu tiên công khai phản loạn, lại chính là Chung Hữu Ngọc!



“Vô liêm sỉ!” Thái tử một cước đạp lăn bàn trà trước mặt, tấu chương và cốc nhỏ ào ào vỡ nát, “Chu Kháng!”



“Có thần.” Ngự tiền thị vệ Chu Kháng, bây giờ đã thăng làm Phó Thống lĩnh Vũ Lâm Quân. Vì muội muội vào Đông cung làm thiếp phi, địa vị cả gia tộc cũng như thuyền lên theo nước.



“Ngươi mang binh đi, chặn Chung Hữu Ngọc, đoạt tất cả lương thảo lại, bắt người về kinh cho Cô. Nếu chống lại không theo, giết chết không cần luận tội!” Thái tử nghiến răng nghiến lợi nói, siết tay đến tiếng xương vang lên răng rắc.



Cướp bóc kho lúa biên ải, chẳng khác nào mưu nghịch.



“Dạ!” Chu Kháng ngữ điệu lạnh lẽo mà đáp, cúi thấp cái trán hẹp ngắn làm bộ dạng phục tùng, cũng không giấu được đôi mắt lộ ra hung quang khinh thường.



Chu Kháng lĩnh mệnh mà đi, Chu Lương Viện từ sau điện tới. Hôm nay không mặc áo bào đen, chỉ mặc một thân cung trang bình thường, thoạt nhìn dịu dàng hơn lúc trước một ít.



“Đại Vu truyền tin tức đến, Cát Lộc Hầu đang ở trong quân doanh Thẩm Lâu. Điện hạ không bằng dùng danh nghĩa Hoàng Thượng triệu hắn về, hắn là nhi tử thánh nữ… A…” Nói còn chưa dứt lời, Chu thị đột nhiên bị Thái tử bóp cổ, nhất thời không cất nổi lời. Cả người bị hắn một tay nhấc lên, dần dần chỉ còn dư lại mũi chân chạm đất, cơ thể không tự chủ co quắp lại.



“Đừng coi Cô như kẻ ngu si mà trêu đùa, Cô và Đại Vu của ngươi, bất quá là đôi bên cùng có lợi, không phải tín đồ của hắn, càng không phải con tốt để hắn sai khiến! Tính kế lật bài, Cô diệt người Man trước!” Phong Chương mắt lạnh nhìn nàng giãy dụa, gằn từng chữ, nói xong, mới hất tay ném Chu thị mặt mày xanh tím xuống đất.



“Khụ khụ khục…” Chu thị phủ phục trên đất ho sặc không ngừng, đến nửa ngày mới ngừng lại, liếc mắt nhìn Thái tử, cúi đầu che lại vẻ oán độc trên mặt.



Xe ngựa mang theo lương thảo đi không nhanh, mắt thấy còn có quãng dài nữa mới đuổi kịp quân Bắc Vực, lại chiếm được tin tức Chu Kháng sắp tới rồi. Chung Hữu Ngọc vô cùng ảo não, “Hai ta nếu là hai người, thì có thể một người đọ sức với hắn, một người mang lương thực chạy. Bây giờ, thật đúng là bất tiện.”



Chung Vô Mặc: “…”



Chung Hữu Ngọc: “Ngươi nói một câu nha, tại sao lại không nói, trước đây sao không phát hiện ngươi nói ít như vậy. Hiện tại nhìn không thấy, ngươi không nói lời nào ta cũng không thể tìm tới ngươi.”



Chung Vô Mặc: “Có cách.”



Chu Kháng mang theo năm trăm kị binh nhẹ, rất nhanh đuổi kịp đội ngũ Chung Hữu Ngọc, nhưng không thấy lương thảo, chỉ thấy mỗi Chung Hữu Ngọc và mấy chục tướng sĩ  linh tinh cùng nhau nướng thịt ăn cơm.



“Ui, Chu Thống lĩnh, ngọn gió nào thổi ngươi tới?” Chung Hữu Ngọc mặc bạch y, lại không nhiều phong nhã mà ngồi trên mặt đất, nhìn thấy Chu Kháng đến cũng không đứng dậy, giơ xiên thịt thỏ nướng, dùng sức cắn một cái, “Thịt này nướng già rồi.”
Chung Hữu Ngọc sợ hết hồn, để đệ đệ khống chế linh kiếm, mình thì cao giọng hô to: “Cứu mạng!”



Một đạo linh quang chói mắt từ bên trong bắn ra, tiếng cự tiễn xé gió như gió Bắc ngày Đông kêu khóc, xuyên thẳng về phía Chu Kháng. Chu Kháng tại thế ngàn cân treo sợi tóc tránh được chỗ yếu, nhưng mà tiễn kia quá nhanh quá mạnh, lực nát tan xương quai xanh kéo theo hắn bay ra xa mười mấy trượng, vững vàng đóng trên gò đất nhỏ bên sườn núi.



Cùng lúc đó, Lâm Tín đạp Dương Cốc kiếm bay ra, trước khi Chu Kháng tránh thoát, vung loan đao Thôn Câu, “xoẹt” một tiếng cắt đứt đầu của hắn.



Tất cả phát sinh quá nhanh, chỉ như giữa cái chớp mắt, đợi huynh đệ Chung gia thấy rõ tình hình, Chu Kháng đã chết không thể chết lại.



Lâm Tín vẩy máu trên loan đao, chết nhanh gọn như vậy, thực sự là tiện nghi cho con rùa này. Nếu không phải chiến sự sốt sắng, hắn nhất định phải phế bỏ linh lực Chu Kháng, bỏ đói hắn ta ba ngày, rồi ném hắn ta tới trên chiến trường, đòi lại tất cả khổ nhục Phong Trọng gặp đời trước.



Thu đao vào vỏ, liếc Chung Hữu Ngọc đang há hốc mồm một cái, “Thật vô dụng.”



Thẩm Doanh Doanh cầm Tang Hồ cung trong tay, nhảy cà tưng chạy tới rút tiễn. Đại tiễn của nàng đều có tính chất đặc biệt, khảm khối nhỏ Lộc Ly, không thể vứt bỏ. Nhổ tiễn ra, nhìn hai huynh đệ hợp thể kia làm mặt quỷ, “Thật vô dụng.”



Tác giả có lời muốn nói:



Tiểu kịch trường:



( bài vừa đôi mươi muốn mua cái gì)



Sư phụ: Chu sa, ngân châm, giấy vàng



Sư bá: Cát cho mèo, thức ăn cho mèo, đồ hộp cho mèo



Lâu Lâu: Mưu kế, dao khắc, Tinh Hồ Thạch



Tín Tín: Gối ôm Thanh Khuyết, Thanh Khuyết đứng bài, đồng nhân bản Lâu Tín R18Editor có lời muốn xàm: Tự dưng nghĩ lại, người như Trùng Trùng đời trước bị bỏ đói những ba ngày đúng thật là quá khổ. Thương Trùng!



Èn, cũng tự dưng nhớ đến, Tứ Vực ngoài Đông Vực Lâm Khúc chưa có tin gì, thì hình như đều muốn tuyệt tử =)))))