Chước Lộc
Chương 9 : Oan gia (5)
Ngày đăng: 23:11 21/04/20
Song sinh tử Chung gia, có gương mặt giống nhau như đúc, bất quá nhìn kỹ vẫn có điểm khác nhau. Chung Hữu Ngọc khóe mắt giương lên, Chung Vô Mặc thì lại hơi thấp xuống, điểm này cũng liên quan tới tính cách hai người. Bây giờ anh em nhà họ Chung còn non nớt, hiển nhiên chưa biết thu liễm tâm tình, sướng vui đau buồn đều viết lên mặt.
Chung Vô Mặc kéo ống tay áo huynh trưởng, nhắc nhở hắn chớ kích động. Chung Hữu Ngọc lúc này mới phục hồi tinh thần, giơ tay hướng Thẩm Kỳ Duệ hành lễ, “Phụ thân bế quan, không thể đón tiếp, mong thế bá thứ lỗi.”
“Không sao, thật là đáng tiếc, không thể cùng Trường Dạ đối ẩm!” Thẩm Kỳ Duệ cười ha ha, cùng Chung Tùy Phong đi vào chính đường nói chuyện.
Thẩm Lâu cùng huynh đệ nhà họ Chung đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Không mời ta uống chén trà?”
“Uống nhiều thuốc như vậy, ngươi còn có bụng uống trà à?” Chung Hữu Ngọc âm dương quái khí nói, quay người mang theo Thẩm Lâu hướng sân viện huynh đệ bọn họ đi.
“Chung thúc thúc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lâu còn nhớ trước khi ra cửa cam kết với Lâm Tín, theo sát bên người hắn một tấc cũng không rời, lên bậc cấp còn lôi kéo tay nhỏ bé của hắn. Bất quá tiểu hài tử vẫn là không chịu ngồi yên, vừa đứng lại đã buông tay, tò mò nhìn đông nhìn tây.
Nghe nói vậy, sắc mặt Chung Hữu Ngọc càng khó coi, bật thốt lên: “Làm sao ngươi biết?”
Thẩm Lâu dù bận vẫn ung dung nhìn Chung Hữu Ngọc, bày ra bộ dạng cao thâm khó dò.
Chung Hữu Ngọc không nhịn nổi, “Ta biết, thúc phụ hay làm hỏng việc, nói với hắn đừng để ngươi biết! Cha xảy ra chuyện, trong nhà loạn thành đoàn, thúc phụ nói muốn tìm cha ngươi đến thương nghị đối sách, ngươi tới xem náo nhiệt gì!” càng nói càng mù quáng.
Quả nhiên, Thiên Tửu chỉ là cái cớ. Thẩm Lâu chắc chắn có chuyện xảy ra, môi mỏng dần dần mím thành một đường thẳng.
Lâm Tín không có hứng thú với đại sự trong miệng mấy hài tử này, hãy còn dựa vào chân tường trêu mèo đùa chó, không quan tâm xung quanh.
Một con vẹt xanh hồng đậu trên sợi dây vàng trên giá hành lang, rỗi rãi lắc lắc cái đầu. Lâm Tín lượm cành cây nhỏ, chọc mông nó. Con vẹt giật mình bất mãn, hướng hắn kêu la: “Không thu thập lông hồ ly nữa sao?”
U a, Lâm Tín cảm thấy thú vị, ném chạc cây xuống, lấy ngón tay sờ đầu chim, “Lông hồ ly gì?”
“Lông hổ không đủ, không thu thập lông hồ ly nữa sao?” Con vẹt tức giận dạy bảo hắn.
Chung Hữu Ngọc nghe thế, lập tức mặt đỏ, “Câm miệng, con chim ngu!”
Con vẹt ở trên cái giá đi hai bước, đáp một câu: “Phi!”
Chung Hữu Ngọc giận sôi máu, vén tay áo muốn bắt con vẹt giáo huấn. Con vẹt kia liền gân cổ họng kêu to: “Không thu thập lông hồ ly nữa sao? Phi!”
“Ha ha ha…” Lâm Tín không nhịn được cười ha hả.
Lâm Tín dĩ nhiên nhận ra Chung Lục, vết sẹo sâu tận xương từ lông mày kéo đến sống mũi hắn có chết cũng không quên được. Người này không chỉ là tùy thị của Chung Trường Dạ, gã còn là chó điên Chung Trường Dạ nuôi. Hai lần trong tay gã tìm được đường trở về từ cõi chết, mỗi lần từ trong lồng ngực Triệu Kiên quay đầu lại, liền đối diện với khuôn mặt khát máu dữ dằn của Chung Lục. Đến nay vẫn còn nhớ tới thời điểm Triệu Kiên bị chém đứt cánh tay phun máu nóng tung toé. Lúc đó trong ác mộng, đều là gương mặt thẹo này.
Lúc này Chung Lục không phải nên tìm khắp nơi tung tích của hắn sao? Sao lại xuất hiện tại yến tiệc Thu cống ở Chung gia? Tay chân Lâm Tín có chút lạnh lẽo, là do bản thân sơ suất, kiếp này có rất nhiều chuyện không kiếp trước, kinh nghiệm cũ căn bản không hữu hiệu.
Chỉ là trận đấu nhỏ tại tiệc Thu cống, Chung Tùy Phong lại gọi Chung Lục ra tay, thực có chuyện bé xé ra to. Chung Tùy Phong tựa hồ cũng cảm giác quyết định của mình có chút không thích hợp, nhìn về phía Thẩm Kỳ Duệ xin giúp đỡ.
Thẩm Kỳ Duệ xua tay ra hiệu không sao, Chung Lục này lợi hại tất cả người Tây Vực đều biết, Ngô Vạn Hộ cũng đã nhận thua, đương nhiên sẽ không có gì nhiễu loạn.
“Mời.” Trên đài Ngô Việt phảng phất như không nghe thấy lời gia chủ, giơ tay ra hiệu Chung Lục ra chiêu, mọi người ồ lên.
Chung Lục nhấc theo một cái thanh kiếm gãy nặng trịch, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu. Không chờ Ngô Vạn Hộ khuyên thêm, đã đạp một chân xuống đất, nhảy lên một cái. Đài cao làm bằng gỗ không chịu nổi ảnh hưởng, cả người Chung Lục như một thanh lợi kiếm, khoái tàn nhẫn mà đến nhắm thẳng đầu Ngô Việt.
“Keng keng keng” trên không trung trong nháy mắt ra hơn mười chiêu, nhanh đến mức chỉ thấy được tàn ảnh, tầng tầng tấn công.
“A ——” dưới đài có người hét thất thanh, khoảnh khắc tại nơi hai người chạm nhau, Chung Lục đã cắt lấy đầu Ngô Việt, xách ở trong tay, trên gương mặt trẻ trung kia, còn mang theo ý cười hưng phấn khi được cùng cao thủ luận bàn. Không đầu thân thể vẫn duy trì động tác xuất kiếm, thẳng tắp mà ngã xuống trên đài, phát ra tiếng “Rầm” nặng nề.
Chung Tùy Phong nhảy dựng lên, “Chung Lục, gọi ngươi luận bàn, sao ngươi giết chết người?”
“Lục, chỉ biết giết người.” Chung Lục đem người đầu vứt trên mặt đất, ngẩng đầu, trực tiếp nhìn về Lâm Tín phía sau chiếc kỷ trà.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tín Tín: Hơi sợ QAQ
Lâu Lâu: Đừng sợ đừng sợ, ta bảo vệ ngươi
Tín Tín: Vậy ngươi bảo vệ ta, ta đi bóp nát hồn hắn
Lâu Lâu: Được… Hả?
Con vẹt: Phi!