Chước Lộc
Chương 95 : Phiên ngoại 3
Ngày đăng: 23:12 21/04/20
Thẩm Lâu từ trong mơ màng tỉnh lại, thân thể ngập trong đau đớn bé nhỏ mà dày đặc, nhưng không nghiêm trọng lắm, giống như là xăm hình đầy người, da thịt từng trận lạnh lẽo.
Lụa đỏ khắp nơi, xa xa có tiếng nước chảy róc rách, ấm áp như xuân. Mê man chốc lát, giơ tay xoa xoa mi tâm, dây khóa trên cổ tay khẽ động, phát ra tiếng va chạm nhỏ vụn. Còng đen thui, nhắc nhở tình cảnh Thẩm Lâu lúc này —— y bị Lâm Tín cướp đến Lộc Tê Đài, khóa lại.
Vươn mình xuống giường, Thẩm Lâu giật giật tứ chi, mọi cảm giác mệt mỏi do Phệ Linh mang đến đều biến mất, chỉ còn sót lại cảm giác linh mạch trống trơn đến vô lực. Không biết Lâm Tín dùng thủ đoạn gì, tạm thời chế trụ quỷ vật kia, giúp y hoạt động như thường, chỉ là không còn linh lực.
Một đầu dây khóa với đầu giường, theo Thẩm Lâu chuyển động mà “cùm cụp cùm cụp” kéo dài. Lúc trước vì Phệ Linh phát tác, thần trí ảm đạm, còn chưa nhìn kỹ nơi này. Hôm nay là ngày đông, trong cung thất lại không hề lạnh, đá hoa cương mài nước rồi đốt đến ấm áp, cởi trần cũng không sao.
Thẩm Lâu chỉ mặc một cái quần, đi chân trần trên đất, tới nơi cách cửa cung năm thước thì dừng lại, khó tiến thêm nữa. Gian phòng này tròn, giường bày ở chính giữa, dây khóa có thể để y tự do đi lại trong cung thất, cách tất cả cửa sổ xa năm thước.
Huyền Vương điện hạ đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có ngày biến thành chim hoàng yến. Nhắm mắt lại, quay người đi trở về, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Hương án vừa còn bên người, bỗng nhiên chạy xa tới hơn một trượng, còn mình thì đang đứng tại một nơi nhiệt khí mịt mờ.
Mê trận!
Thẩm Lâu lập tức rõ ràng, đây là trận pháp Lâm Tín bày xuống. Lâm Bất Phụ học từ đại sư trận đạo Chu Tinh Ly, đối với trận pháp khống chế có thể nói đạt tới đỉnh cao, một khi bước vào ảo trận, tiếp theo rất có khả năng chính là sát trận. Đơn giản không đi nữa, ngồi xuống ngay tại chỗ.
“Ngươi đã tỉnh.” Lâm Tín mặc một thân áo lót giao tiêu đỏ tươi, chậm rãi đi tới, khóe môi mang theo ý cười như có như không.
Thẩm Lâu nhìn hắn, không nói lời nào.
Lâm Tín đi tới bên cạnh y, chậm rãi ngồi xổm xuống, cười nhìn y: “Sao không đi? Không tìm được đường về?” Ngữ điệu ôn nhu dường như muốn chảy ra nước.
Thẩm Lâu chưa từng nghe Lâm Tín nói chuyện như vậy, kỳ quái nhìn hắn: “Lâm Bất Phụ, ngươi bắt ta làm gì?”
“Ngươi đoán.” Lâm Tín nắm chặt tay y, kéo người dậy.
Hai tay nắm lấy nhau, đầu ngón tay Thẩm Lâu không tự chủ mà run lên một cái, miễn cưỡng khắc chế kích động nắm lại, tùy theo Lâm Tín mang y ra khỏi mê trận, một lần nữa đi về bên giường.
“Ngươi trúng Phệ Linh, không sống nổi mấy ngày, ” Lâm Tín nhẹ vỗ về hai má Thẩm Lâu, phảng phất nói nhỏ với tình nhân, “Ngươi cả đời này đều hiến tặng cho Đại Dung, mấy ngày cuối cùng, liền cho ta đi.”
Thẩm Lâu từ trong mộng tỉnh lại, đập vào mắt vẫn là một mảnh lụa đỏ mềm mại, chỉ là trong lòng còn ôm một thân thể bóng loáng dẻo dai.
“Sao vậy?” Lâm Tín mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoay người quay mắt về phía Thẩm Lâu, ngáp thật lớn.
“Vừa mới mơ thấy kiếp trước, việc kiếp trước ngươi đem ta khóa trên Lộc Tê Đài.” Ngữ khí Thẩm Lâu có chút không cao hứng.
Lâm Tín hơi chột dạ, dù nói thế nào, năm đó cũng là hắn cưỡng bách Thẩm Lâu, nhưng chột dạ cũng không ngăn được Lâm Hầu gia chiếm lý: “Ngươi khi đó cũng không chịu hôn ta, cho dù là đều chà đạp ta hết từ trong ra ngoài, cũng không nguyện an ủi ta một chút.”
Nghe nói như thế, đầu quả tim Thẩm Lâu đau đớn, cúi đầu hôn khóe miệng Lâm Tín, bất đắc dĩ khai ra bí mật mà mình đã ẩn giấu nhiều năm: “Kỳ thực, ta hôn ngươi, sau khi ngươi ngủ.”
“Hả?” hai mắt Lâm Tín đột nhiên sáng lên, “Có thật không? Ngươi hôn thế nào?”
“Liền, như vậy…” Thẩm Lâu đến gần, biểu diễn cái hôn như chuồn chuồn lướt nước.
“Không đúng, không đúng, ta khi đó đang ngủ.” Nói, vươn mình một cái, bằng phẳng nằm trên giường, nhắm mắt làm bộ ngủ say.
Thẩm Lâu bất đắc dĩ nở nụ cười, đến gần lặp lại một lần, còn chưa đứng dậy, liền bị Lâm Tín vòng tay ôm lấy cổ.
“Ha ha, bắt được ngươi trộm hôn!” trong mắt Lâm Tín tràn đầy hưng phấn, phảng phất về lại đời trước, trong nháy mắt đó, lấp đầy lỗ hổng trong lòng.
“Đúng vậy, ta trộm hôn ngươi.” Chấm nhỏ trong con ngươi từng chút lan rộng, tràn đầy ý cười.
Hai người ôm nhau náo loạn một hồi, Lâm Tín vịn cổ Thẩm Lâu tiến đến bên tai y, dùng ngữ khí thuần lương vô tội, làm nũng nói: “Cứng rồi.”
Hô hấp Thẩm Lâu đột nhiên hơi rối loạn, hôn môi Lâm Tín, thấp giọng nói: “Không sợ, ta tới.”
HOÀN