Chước Phù Dung
Chương 16 : Nhờ vả
Ngày đăng: 12:19 18/04/20
Mưa phùn lất phất bay trong không trung, mang tới cảm giác mát mẻ cho buổi chiều nóng bức.
Trong lương đình tao nhã ngoài Vận Xương hiên, thiếu niên thiếu nữ ngồi đối diện nhau, trên bàn đá đặt giấy Tuyên Thành trắng tinh và văn phong tứ bảo, một con chim sáo có cái đuôi xanh lam rất sống động vọt trên giấy, thiếu niên chấp bút thêm vài nét lên trên, làm tôn thêm sự phong phú cho bức tranh mực.
“Nghê thừa tướng vẽ đẹp thật.” Tiêu Nhu Úc nghiêm túc thưởng thức bức tranh, Xuân Loan cắn môi đưa bánh hoa quế tới.
“Úc phi nương nương vẽ chim mới tinh xảo.” Nghê Ngạo Lam nhàn nhạt cười.
Ba tuần tiếp theo, mỗi ngày Tiêu Nhu Úc đều tới chơi, có lúc ở lại hai khắc, có lúc ba khắc, chủ đề hai người trò chuyện chỉ có cầm kì thi họa.
Đối với Tiêu Nhu Úc hiểu biết phong phú, ban đầu Nghê Ngạo Lam ôm tâm lý phòng bị với nàng ta, đến bây giờ đã biến thành thân thiện.
Tuy Đỗ thị hà khác, độc ác với nàng và muội muội, nhưng Tiêu Nhu Úc hoàn toàn không có bóng dáng của Đỗ thị, tính cách và suy nghĩ đơn thuần, giống như một đứa trẻ không nhiễm khói bụi nhân gian, thực sự khiến nàng rất khó chán ghét nàng ta.
Nếu nói Nghê Ngạo Lam nàng là ngừời mềm lòng cũng không phải như vậy, nàng chỉ cho rằng oan có đầu nợ có chủ, Tiêu Nhu Úc là nữ nhi Đỗ thị sinh, nhưng chưa từng làm chuyện tổn thương nàng, nàng sẽ không vịn vào đó mà oán hận cả nàng ta.
Tiêu Nhu Úc nở nụ cười dịu dàng, còn Nghê Ngạo Lam thì cầm bút lông lên, nhúng chút màu, lại vẽ tranh trên giấy.
Đôi mắt ngắm nhìn Nghê Ngạo Lam cúi đầu tỉ mỉ vẽ, nàng ta thoáng khẩn trương mím môi mở miệng, “Nghê thừa tướng, Hoàng thượng... gần đây có khỏe không?”
Ngòi bút chợt dừng lại, trong đầu Nghê Ngạo Lam không khỏi xuất hiện hình ảnh ngày đó tiếp xúc thân mật lúc du hồ, trái tim nàng hơi tăng tốc.
Ngước mắt nhìn thiếu nữ có chút thẹn thùng trước mắt, có lẽ nàng đã đoán được tâm tư của nàng ta, đáp, “Hoàng thượng tinh thần sáng láng, triều chính dưới sự quản lý của Hoàng thượng đều từ từ hưng thịnh.”
“Vâng... vi thần chỉ đang nghĩ... việc quản lý của mấy châu huyện có đạt hiệu quả không.” Nghê Ngạo Lam tìm một lý do ứng phó. Nàng vẫn chưa nghĩ ra nên đề cập chuyện Tiêu Nhu Úc như thế nào với Hoàng thượng, cũng tiến thoái lưỡng nan có nên đưa hà bao không.
Nếu để Hoàng thượng biết nương nương tiếp xúc với phi tần hậu cung, chẳng biết sẽ ra sao đây.
“Chỉ như vậy hử?”
“Vâng...”
“Không giấu giếm trẫm bất kỳ chuyện gì?”
Nghe câu hỏi của Hoàng thượng, trái tim Nghê Ngạo Lam mãnh liệt run rẩy, khẽ cắn môi, vẫn đáp như lúc đầu, “Không có.”
Nghê Ngạo Lam hơi giận hờn, ngón tay thon dài chế trụ cằm thiếu niên đưa lên, nhất thời, hai người giằng co, hắn chậm rãi uy hiếp, “Nếu ái khanh cả gan có bất kỳ chuyện gì giấu giếm, hậu quả ái khanh không thể gánh nổi.” Há mồm khẽ cắn đôi moi mềm mại, sức không lớn, nhưng cũng cảm thấy hơi đau.
Kinh ngạc nhìn dung mạo tươi đẹp tiến lại gần, Nghê Ngạo Lam bị đế vương gặm cắn đến mức xấu hổ, nương nương có thể hoàn toàn hiểu rõ lời của hắn.
Cũng vì không biết hậu quả sau khi giao hà bao sẽ như thế nào, nàng mới tạm thời giấu giếm.
Nhìn chằm chằm đôi mắt đơn thuần của Nghê Ngạo Lam, khiến Nam Cung Lân liên tưởng đến giấc mộng xuân, cũng là đôi mắt này nhuộm xuân ý, hấp dẫn động lòng người, dụ dỗ hắn không ngừng động thắt lưng, vùi dục long của mình vào cơ thể nàng.
Nghĩ đến đây, đầu lưỡi nhìn không được xộc thẳng vào miệng thiếu niên, đảo qua khoang miệng, quấn lấy cuống lười vô cùng mềm mại, hắn khiêu khích, ngắm Nghê Ngạo Lam hoàn toàn bị thu thập.