Chước Phù Dung
Chương 21 : Dụ dỗ
Ngày đăng: 12:19 18/04/20
Dung mạo diễm sắc vì chiếm được khối bánh mà giương lên nụ cười đắc ý, lúc thiếu niên thanh tú trước mặt đột nhiên hướng về hắn, trong chớp mắt hắn cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt tinh tế liếm láp trên môi mình, biểu tình trố mắt say mê, càng lộ rõ vẻ kiều mị.
“Hoàng thượng... như vậy thật khiến cho người ta yêu thích nha...” Nghê Ngạo Lam khóe môi giương lên, trong mắt mang theo ý tinh nghịch trêu đùa.
Trước đó đều là Nam Cung Lân chủ động nhào tới đè lên thiếu niên, hiện tại thì chủ khách đã đổi vai rồi.
“Ái khanh... Ngươi đây là đang trêu cợt trẫm?” Hắn nhìn khuôn mặt gần mình trong gang tấc kia, hai mắt trong suốt lóe lên tia giảo hoạt hắn chưa từng thấy, làm cho hắn hơi hồ nghi, không xác định được tình cảm mơ hồ lúc này trong lòng mình.
Chóp mũi hầu như gần đụng vào thiếu niên, không khí hít vào đều là mùi hương đặc biệt của hắn, khiến cho thân thể cường tráng khỏe mạnh dần dần khô nóng.
Nghê Ngạo Lam đơn thuần vẫn còn không biết bản thân đang trêu chọc chính là một con sư tử ngủ say, cười hắc hắc hỏi: “Hoàng thượng, ngài nói sao? Hoàng thượng xinh đẹp thế kia, hiện tại là một tiểu mỹ nhân, qua chừng vài năm nữa thôi sẽ trở thành đại mỹ nhân, không biết sẽ càng thêm nghiêng nước nghiêng thành đến nhường nào đâu.”
Nam Cung Lân vô cùng xác định mình đang bị đùa giỡn!
Từ nhỏ đến lớn, hắn căm hận nhất là người khác coi hắn là nữ nhân, dung mạo của hắn hoàn toàn kế thừa mẫu phi, ưu điểm của đệ nhất mỹ nhân Đại Cảnh quốc toàn bộ đều di truyền trên người hắn, thanh xuất vu lam, thanh quá vu lam*.
Thanh xuất vu lam canh thắng vu lam/ Trường giang hậu lãng thôi tiền lãng đẳng: Trò giỏi hơn thầy, con đẹp hơn mẹ.
Túi da này quá tốt thậm chí khiến hắn từng bị đám hoàng thất quý tộc ao ước, khiến hắn càng thêm căm ghét việc bị xem là nữ tử, bở vậy hắn dỗ sức rèn luyện thể chất, tăng cường nội lực, bẻ tay nắn xương dạy dỗ những kẻ muốn động tay dộng chân với hắn.
“Ái khanh, ngươi thực sự càng lúc càng to gan, hôm nay trẫm không giáo huấn ngươi, trẫm sẽ không rời đi Vận Xương hiên.” Nam Cung Lân mắt hạnh trong suốt sáng bóng, mang theo hai đốn lửa nhỏ.
Hận cũ chưa xong lại thêm thù mới, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha Nghê Ngạo Lam.
Kim Phúc đã mang tử vân cao về, mới bước vào Vận Xương hiên, đầu đưa vào trong tìm tòi nghe ngóng, liền thấy chủ nhân ác khí hừng hực, hai người đang trong trạng thái ám muội không rõ, hắn tức thời lui ra khỏi phòng, đóng cửa lớn lại.
“vi…Vi thần… Không biết…”
“Ái khanh cùng trẫm đều là thân nam nhi, sao không biết làm sao tuốt nó chứ?” Nam Cung Lân không hiểu nhìn hai gò má và hai bên tai đều nhộm đỏ của thiếu niên, ngẫm nghĩ, cho dù phát triển muộn, mười sáu tuổi cũng có thể tự giải quyết rồi chứ nhỉ.
Nghê Ngạo Lam dở khóc dở cười, chuyện này… có đưuọc xem là nàng sơ sót không? Nàng giả trang nam tử, nhưng đx quên bổ sung tri thức về cấu tạo sinh lý của nam tử, hiện tại hay rồi.
Trong tay nắm là long căn của hoàng đế, dù không kinh nghiệm nàng cũng không thể ‘ngạnh thượng cung’, đến lúc đó long thể hoàng thượng sinh bệnh, nàng không thể gánh vác nổi, liền lúng túng cười đap: “Vi thần… cho tới nay đều vùi đầu đọc sách… Chưa từng làm qua việc này…”
Nam Cung Lân bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nghê Ngạo Lam tuổi còn trẻ đã đọc đủ thứ thi thư, còn có nhiều hiểu biết như thế, bởi vậy chưa từng giải quyết cũng là chuyện bình thường, như vậy, nàng thật đúng là ngây thơ đến mức tận cùng, cảm giác yêu thích đối với nàng cũng nhiều hơn chút.
“A, trẫm dạy ái khanh.” Hắn cười khẽ, khóe mắt lộ ra một luồng xuân sắc động lòng người, mị hoặc yêu diễm.
Nắm lấy bàn tay so với tay của mính mình còn nhỏ hơn một đoạn, hắn không khỏi có chút kinh ngạc, trước đây không cẩn thận nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện bàn tay thiếu niên thật vô cùng bé nhỏ, có điều nàng mới mười sáu tuổi, còn có thể phát triển.
Cách tiết khố mỏng manh, Nam Cung Lân cầm tay thiếu niên nắm chặt lấy dục vọng của mình, hướng dẫn: “Nắm như vậy, sau đó di chuyển lên xuống.” Sở dĩ không cởi quần, là vì suy tính đến việc thiếu niên không có kinh nghiệm, lần đầu tiên vẫn nên từ tốn một chút thì tốt hơn.
“A… Hoàng thượng… Nó…thật lớn…” Nghê Ngạo Lam ngượng ngùng không biết nhìn chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là liều chết nhìn chằm chằm tay mình, có thể đoán được hình dạng của long căn, năm ngón tay nàng đều không nắm hết, qua đó thấy được Hoàng thượng là ‘thiên phú dị bẩm’.
Ái khanh yêu thích nó ư? Hửm…” Nam Cung Lân hưng phấn hỏi, nhìn chằm chằm thiếu niên đang cúi gằn mặt, lòng bàn tay phấn nộn mềm mại xuyên qua tiết khố mỏng manh nắm lấy nam căn của mình, khiến hắn không nhịn được bật ra một tiếng rên khẽ.
Vấn đề này đối với Nghê Ngạo Lam rất khó trả lời, nàng không biết long căn có lớn hay không cùng với việc nàng có thích hay khoogn có gì quan hệ, có điều… Cảm giác Hoàng thượng hẳn là muốn nghe được đáp án khảng định, liền trả lời “yêu thích…”
Giọng nam trầm khàn như tiếng ngâm khe khẽ nghe mới thật mê hoặc làm sao, truyền vào trong tai, như độc dược phát tác, khiến nàng cảm thấy thân thể tỏa nhiệt, một cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ nhộn nhạo ở bụng dưới, tim đập nhanh hơn.