Chước Phù Dung
Chương 26 : Mùi vị
Ngày đăng: 12:19 18/04/20
Lần thứ hai mở miệng, Nghê Ngạo Lam nắm côn th*t phía trước mặt cho vào trong miệng mình, rồi lại phun ra, tiếp đó dùng phấn lưỡi đảo qua đỉnh quy đầu, lúc này mới phát hiện nó đã bóng loáng bắt mắt.
“Ưm... Ái khanh...” Nam Cung Lân hưởng thụ khoái cảm khi nam căn bị miệng của thiếu niên bao phủ, phát ra tiếng rên thỏa mãn, hắn chờ đợi ngày này đã thật lâu, tuy nói chỉ mới hơn một tháng, nhưng hắn cảm thấy phảng phất như đã đợi đến mấy năm.
Tiếng rên thỏa mãn của Đế vương đối với Nghê Ngạo Lam chính là cổ vũ tốt nhất, tiếp thêm cho nàng mấy phần sức mạnh, miệng lại ngậm vào long căn, vị mặn lấp đầy khoang miệng.
“Ài khanh...Ừm... Ngậm sâu thêm một chút nữa...” Nam Cung Lân không nhịn được thúc giục, lúc thiếu niên dùng sức mút đỉnh quy đầu, hắn có cỗ kích động muốn xông vào sâu hơn nữa, nhưng hắn phải không ngừng mà khắc chế bản thân.
Nhất định phải kiên trì dạy dỗ, mới có thể để thiếu niên học được cách làm sao để lấy lòng bản thân mình.
Nghe lời mà ngậm côn th*t vào trong miệng, Nghê Ngạo Lam cho là mình đã ngậm đủ sâu, nhưng liếc nhìn phần thân của nhục bổng vẫn còn lộ ra bên ngoài, ước chừng dài tới ba tấc.
A... Hóa ra Hoàng thượng thiên phú dị bẩm ngoại trừ thô to ra, còn rất dài.
Tiếp đó nàng thật sự xem côn th*t như kẹo hồ lô mà liếm mút.
Lưỡi vẽ vòng tròn xung quanh trên thân nhục bổng. Khi thì lại trên dưới ma sát, có lúc nỗ lục ngậm đến sâu nhất, miệng nhỏ mút vào, lại rút ra rời khỏi miệng nhỏ, có điều phần lớn thời gian, nàng chỉ là ngậm lấy rồi chậm rãi trượt lên trượt xuống.
“ưm, hừ... ái khanh... vẫn còn có thể ăn...” Nam Cung Lân nhìn chằm chằm thiếu niên đang quỳ trước mặt mình, gương mặt hồn nhiên kia đã phủ lên một màu hồng nhạt, miệng nhỏ bị hắn hôn đến sưng đỏ đang cố gắng phun ra nuốt vào côn th*t của hắn, mái tóc ướt át ngổn ngang rối bời, bộ dáng như vừa bị chà đạp vậy, khiến cho hắn bắp thịt toàn thân hắn càng thêm phấn khởi, tay luồn qua sau gáy nàng hỗ trợ thêm chút lực, đẩy miệng nhỏ càng gần về phía mình.
Đột nhiên bị gậy th*t đẩy sâu vào yết hầu, khiến Nghê Ngạo Lam không nhịn được bài xích, â kêu lên phản kháng.
“Ái khanh... Hừ... Ăn được đấy... Miệng khanh làm cho trẫm thật thoải mái...” Nam Cung Lân nhìn thấy con ngươi của thiếu niên nổi lên hơi nước, rõ ràng hắn muốn buông tay, nhưng bộ dáng yếu đuối kia lại dẫn dụ ra ý nghĩ tà ác trong hắn.
Bên ngoài mưa vẫn lác đã rơi, đứng cách cửa lớn của Dưỡng Tâm điện, Kim Phúc đang cố gắng banh tai nghe ngóng. Bên trong điện không truyền đến va chạm nảy lửa, trong không gian yên tĩnh còn xen lẫn tiếng thở dốc, xem ra, Nghê thừa tướng đã dập tắt được lửa giận của chủ nhân rồi.
A di đà phật!
Hậu cung. Tịch Hoàn các.
Trên chiếc ghế quý phi bên song cửa sổ có một mỹ nhân đang nghiêng người dựa vào, con ngươi trầm tĩnh nhìn sắc trời âm u, mưa phùn rải rác rớt xuống, không biết lưu lạc phương trời nào, giống như tình ý của nàng, không thanh không ảnh.
“Nương nương, tuy hiện tại đang là mùa hè, nhưng gió thổi lớn, vạn nhất nhiễm bệnh thì sẽ không tốt cho cơ thể.” Xuân Loan cầm một chiếc áo khoác phủ lên bả vai chủ nhân.
“Xuân Loan, ngươi nói thừa tướng đồng ý đưa hầu bao cho Hoàng thượng thật sao?” Tiêu Nhu Úc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau ngày nàng giao hầu bao cho Nghê thừa tướng, nàng vẫn không bước vào Vận Xương hiên nửa bước, bởi vì lần nào cũng bị Kim Phúc công công ngăn cản, nói là thừa tướng sự vụ bận rộn, có chuyện gì thì để hắn chuyển cáo cho thừa tướng.
Nàng đương nhiên không nhắc tới chuyện hầu bao, thuận miệng ứng phó vài câu rồi rời đi, sau đó cũng không có đi qua Vận Xương hiên lần nào nữa, nàng không muốn khiến Hoàng thượng cảm thấy phiền chán với những chuyện nữ nhi tình trường, nên lúc đầu mới tìm trọng thần trong triều ngày ngày được lui tới hoàng cung hỗ trợ.
Nghiêng măt, Xuân Loan không biết nên đáp lại ra sao, không thể làm gì khác hơn là nói: “Nương nương, mấy ngày nữa chính là Hạ yến, kho đó gặp được thừa tướng là có thể hỏi dò rồi.”
Tiêu Nhu Úc chuyển khuôn mặt qua, bất đắc dĩ gật gù, “Xuân Loan, bổn cung thực sự yêu thích Hoàng thượng, nhưng ngài một chút cũng không để ý đến ta... Nếu ta có thể được sủng hạnh một lần, vậy thì ta cũng không oán không hối.”
Xuân Loan làm sao không biết, chủ nhân tâm tâm niệm niệm chính là việc Hoàng thượng lâm hạnh người, sớm chiều đều nghĩ đến phải làm sao để hoàn thanh tâm nguyện này, nhưng nếu có thể tranh thủ một đêm, thì hiện tại cơ hội đã tới rồi.
“Nương nương, nô tỳ có chủ ý này, không biết có thể giúp người hay không.” Nàng cúi đầu, kề sát vào tai chủ nhân, to nhỏ thì thầm.