Chước Phù Dung
Chương 28 : Lớn lên
Ngày đăng: 12:19 18/04/20
Sau khi hai người ra khỏi cung điện một đoạn ngắn, Nam Cung Lân liền nghiêng người, bàn tay to khoác lấy vai Nghê Ngạo Lam.
“Hoàng thượng, ngài không phải nói muốn đến ngự thư phòng sao?” Nghê Ngạo Lam bước lùi một bước tránh thoát, cả một đoạn đường đều yên lặng đi theo phía sau hắn, không biết hắn lại không vui chuyện gì, hơi thở của hắn mơ hồ lộ ra một tia u ám, hắn không mở miệng, nàng cũng không muốn trêu chọc đến hắn.
Thế nhưng, hình như đi sai đường rồi thì phải, rõ ràng đây không phải là đường đến ngự thư phòng mà là Dưỡng Tâm điện.
“Ái khanh, trẫm hơi mệt, dìu trẫm trở về dtd nghỉ ngơi đi.” Nam Cung Lân cảm thấy đầu óc có chút trướng đau, đường nét khuôn mặt thiếu niên trước mắt dần mơ hồ, trọng tâm cơ thể càng chì xuống, suýt chút nữa làm Nghê Ngạo Lam đứng không vững, lảo đảo một bước.
“Kim Phúc công công!” Nghê Ngạo Lam cố gắng chống đỡ cơ thể hắn, nhưng nàng khung xương nhỏ gầy, không thể chịu nổi thân hình thon dài rắn chắc của đế vương dựa vào, hốt hoảng cầu cứu.
Vốn vẫn đi phía sau mấy bước Kim Phúc công công lập tức chạy vội tới trước mặt, đỡ lấy chủ nhân đang nghiêng ngả, hỏi: “ Nghê thừa tướng, Hoàng thượng làm sao vậy?” Trong lòng lo lắng, sợ chủ nhân có bệnh, hắn là người đầu tiên khó giữu được tính mạng.
“Hoàng thượng nói long thể không khỏe, muốn trở về dtd nghỉ ngơi, vi thần đoán có lẽ ngài đã uống hơi nhiều rượu rồi.” Nghê Ngạo Lam và Kim Phúc cùng nhau dìu Hoàng đế, chậm chạp kéo Nam Cung Lân đang nhíu chặt mi tâm không nói lời nào đi về phía trước.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của nll, Kim Phúc vốn định đpá lại tửu lượng của chủ nhân kỳ thực rất tốt, tuy không tới ngàn chén không say, nhưng cũng không kém đến nỗi một chén đã ngã, nhưng mà ngoại trừu nguyên nhân này ra thì hiện tại hắn không nghĩ ra được lý do nào khác.
Cuối cùng cũng về đến dtd, đặt Đế vương nằm an ổn trên long sàng.
“Kim Phúc công công, có cần dặn dò cung nữ đến hầu hạ Hoàng thượng thay y phục?” Nghê Ngạo Lam giơ tay lau mồ hôi trên trán, may mà có Kim Phúc, bằng không chỉ một mình nàng sao có thể đỡ nổi Hoàng thượng.
“Ừm... Xem ra là cần.” Kim Phúc do dự một hồi, mới trả lời.
Nghê Ngạo Lam bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, chất cồn trong người tựa hồ cũng phát tác, khiến đầu óc nàng không thể suy nghĩa, thân thể mềm nhũn.
Khi hắn cởi sạch xiêm y của nàng, để nàng toàn thân trống không xuất hiện trước mặt hắn, nàng đã không thể bình tĩnh nổi, sức lực mạnh mẽ, khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nàng chưa từng trải qua tình huống như vậy trước đây.
“A...” Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại, khiến nàng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Nam Cung Lân nhìn hai bầu ngực đẫy đà trắng nỗn như bạch ngọc, phía trên là đỉnh nhọn phấn đào kiều diễm, chúng khẽ lay động, mang theo vô hạn cảnh xuân mê người, hắn như đã nhịn đói lâu ngày mà ngậm lấy chúng, đầu lưỡi trêu chọc đỉnh hồng phấn rồi khẽ liếm mút, bàn tay còn lại thì nặng nề xoa nắn bầu vú còn lại chưa được âu yếm.
“Ừm... Bảo bối... Nàng lớn thật rồi... Thật mềm... Thật thơm...” tràn ngập khoang mũi đều là hương vị thơm tho đặc bieetk trêm người thiếu nữ, mang theo hương thơm thanh thuần và sự chưa trải đời của xử nữ, thú tính trong cơ thể Nam Cung Lân hoàn toàn bộc phát.
Nghê Ngạo Lam loáng thoáng nghe thấy lời hắn nói, nàng không khỏi suy nghĩ, trong miệng hắn gọi là vị bạn thân kia sao? Nhưng người kia không phải nam nhân sai? Hoàng thượng không phải yêu thích nam sắc sao?
Nhưng nàng đã không cách nào suy nghĩ quá nhiều, nước ao ấm áp cộng thêm chất cồn phát tác, trước ngực là thiếu niên tinh tráng đang điên cuồng gặp mút nhũ hoa của mình, nàng chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, nàng sắp bị hòa tan mất rồi.
“Ưm... Hoàng thượng...” hai tay Nghê Ngạo Lam vòng qua ôm lấy cổ Nam Cung Lân, gò má gần như hồng thấu, tựa hoa đào kiều diễm nở rộ trong ngày xuân.
“A... Sao nàng lại biết... Ta là Hoàng thượng...” Nàng đã quên gọi ta là gì rồi sao? Nàng gọi đi.” Nam Cung Lân ngẩng đầu, dùng sức hôn phần cổ tinh tế mảnh khảnh của nàng, kế tiếp lưu lại những dấu hôn ái muội, long căn đã sớm thức tỉnh đang chống đỡ giữa hai chân nàng mà cọ sát qua lại.
Nghê Ngạo Lam há miệng, nhưng lại không biết nên đáp thế nào, cuối cùng chỉ có thể ngân nga nói: “A... Quên... Đã quên...”
Câu trả lời này đối với Nam Cung Lân mà nói khiến hắn vô cùng bất mãn, hắn khẽ cắn vai nàng một cái, bàn tay to lớn bấm nhẹ hai cặp mông căng tròn, hung ác mang theo cưng chiều nói: “Đã quên? Ha ha... Bảo bối thật đáng đánh đòn... Hay là để ta dùng nam căn mạnh mẽ mà trừng phạt tiểu huyệt của nàng, hửm...”