Chước Phù Dung

Chương 32 : Đến nhà

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Tuyên Chính điện.



Lâm triều.



Đêm qua văn võ bá quan vui vẻ một đêm, hiện nay trên mặt mỗi người đều khó giấu được vẻ mệt mỏi, chỉ có thiên tử Đại Cảnh quốc dân mặt vẫn không biến sắc, lạnh lùng và xinh đẹp diễm lệ.



Nghê Ngạo Lam lặng lẽ ngước mắt, thực sự rất muốn kéo người đã hành hạ mình cả đêm đến xương cốt mềm nhũn cả người bủn rủn xuống đánh cho một trận. Vì sao tinh thần hắn vẫn có thể sáng láng như cũ, còn nàng thì tinh thần uể oải chân không nhấc nổi kia chứ!



May mà hôm nay không có nhiều người dâng tấu, tất cả đều muốn nhanh chóng kết thúc buổi thượng triểu, nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi con hơn phải đứng đây đau đầu ứng phó với Hoàng thượng.



Khi nàng đang vui mừng có thể cùng mọi người cùng lui ra thì Nam Cung Lân lại mở miệng gọi nàng lại, “Nghê ái khánh.”



Trời ơi, Nghê Ngạo Lam thầm kêu rên một tiếng trong bụng, lúc này nàng không muốn đối diện với Hoàng đế chút này. Cắn cắn môi, nàng xoay người, cung kính đáp lời: “Hoàng thượng, vi thần có mặt.”



“Ái khanh hôm nay dường như sắc mặt không được tốt lắm?” Nam Cung Lân nhấc long bào thản nhiên bước xuống, đi tới trước mặt thiếu niên, cặp mắt hoa đào không ngừng nhìn chằm chằm sắc mặt vàng như nghệ của nàng, hàng lông mày nhíu lại, vẻ mặt mệt mỏi.



Hừ, bị huynh từ đầu tới cuối, trước sau trên dưới, tỉ mỉ gặm một lần lại một lần, sắc mặt sao có thể thoải mái như huynh được. Nàng đang muốn mở miệng, Nghê Chính Quân đi phía sau đã dừng lại, bàn tay đỡ lấy vai nàng, cười nói “Bẩm Hoàng thượng, đêm qua Ngạo Lam tửu lượng không tốt, say rồi lại nôn, cả một đêm ngủ không yên ổn.”



“Như vậy à, vậy ái khanh mau trở lại Vân Xương hiên nghỉ ngơi đi.” Nam Cung Lân đăm chiêu mà nhìn thiếu niên.



Nghê Ngạo Lam vừa nghe thấy, biểu tình tự nhiên sắp không nhịn được nữa rồi.



Trở về Vận Xương hiên?! Vậy nàng nhất định cả ngày đều không được ngủ bù, sau khi trải qua việc tối hôm qua, nàng không dám coi thường tinh lực cực thịnh của đế vương đâu, tay chân nàng đều đã mềm nhũn, đừng nói lát nữa còn phải giúp hắn giải quyết dục hỏa chứ.




Nhấc chân khẽ bước tới cạnh giường, nhưng trên giường trống rỗng không thấy thiếu niên đâu cả, mà cách đó không xa phía sau bình phong dường như truyền đến tiếng nước, Nam Cung Lân nhếch miệng cười đi về phía tấm bình phong.



Hắn nghĩ, đều là thân nam nhi, có chỗ nào phát triển không giống nhau đâu chứ? Tắm mà còn che giấu như vậy, thực sự là một thiếu niên hay thẹn thùng.



“Ái khanh, trầm…” Hắn lướt qua bình phong, sung sướng hô lên, nhưng lại kinh ngạc khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân bước ra từ trong bồn tắm.



Nghê Ngạo Lam cực kỳ kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, hai tay che lại miệng nhỏ đang sắp sửa hét lên, nàng chỉ lo hốt hoảng mà lùi thân thể về phía sau, nhưng đã quên rằng đằng sau mình còn có một thùng nước.



“Nàng!” Nam Cung Lân mắt sắc phát hiện, nhanh chóng vươn tay kéo nàng vào trong lòng, lúc này hắ mới thoáng yên tâm, hắn sẽ vô cùng đau lòng khi thấy nàng bị thương mất.



Tim, đập thình thịch liên hồi, mạch máu chạy tán loạn, đầu ầm ầm nổ tung.



Hiện tại làm sao bây giờ?



Chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.



Cúi đầu, Nghê Ngạo Lam không dám nhìn vào khuôn mặt của Nam Cung Lân, nàng lẳng lặng chờ hắn mở miệng hỏi mình.



Hình ảnh hoan ái đêm đó lại lần nữa hiện lên trong đầu Nam Cung Lân, hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ nhuốm đầu xuân ý của nàng, đôi mi thanh tú, mắt hạnh long lanh, miệng nhỏ chúm chím, hắn nhắm hai mắt đều có thể vẽ ra dung nhan của nàng.



Nhận ra chính mình đã làm thiếu nữ hoảng sợ, lại thêm nàng có lẽ là thẹn thùng nên không dám ngẩng đầu nhìn hắn, Nam Cung Lân liền chậm rãi nói “Là Hiểu Lam sao? Ta là Lân ca ca, muội còn nhớ ta không?”