Chước Phù Dung

Chương 36 : Kẽ hở

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Hồ nước nóng đối với nàng mà nói là một nơi cực kỳ nguy hiểm, thứ nhất, nàng không thể cởi quần áo, thứ hai, nếu như nàng xuống nước thì cao vàng nghệ sẽ bị nước nóng hòa tan, không che giấu được hình dạng thực sự của nàng nữa.



Nhưng ý chỉ của Thánh thượng, Nghê Ngạo Lam không thể nào từ chối, chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó.



Lẽ nào… Hoàng thượng đã hoài nghi thân phận của nàng rồi sao? Nhưng mấy ngày nay ở chung, hắn đều nghe theo lời nàng nói, cũng không đề cập tới việc muốn đồng thời gặp mặt Nghê Ngạo Lam và Nghê Hiểu Lam, xác suất bị phát hiện không lớn lắm.



Mang theo dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, nàng đi tới hồ nước nóng, Kim Phúc và Tiểu Duệ Tử đứng lại bên ngoài canh cửa, chỉ một mình nàng tiến vào trong.



Khói trắng lượn lờ như tơ lựa mỏng mờ ảo, xanh tươi che lấp màn trời, từng tia sáng xuyên qua khe hở lọt vào bên trong tấm tơ lụa ấy, nhưng không có vẻ oi bức, trái lại còn cảm giác mát mẻ thoải mái.



Hồ nước nóng này vốn là một hồ tắm lộ thien, nhưng tân hoàng không thích phong cách đơn giản như vậy, một chút điểm tâm nhấn cũng không có, liền cho trồng thêm những cây tán rộng, xung quanh cành lá xum suê san sát, so với trước kia đã bớt trống trải hơn rất nhiều.



Nghê Ngạo Lam bước đến bên cạnh ao, liền trông thấy tuyệt sắc Thiên tử đang ngồi dựa vào cạnh ao, nửa người dưới ngâm dưới hồ nước nóng, một cung nữ đang kính cẩn quỳ một chân, xoa nắn bờ vai của hắn.



Đầu quả tim run lên, nàng đột nhiên rất muốn hất bay hai bàn tay đang ở trên vai thiếu niên, sau khi vỗ vỗ hai gò má, nàng đến gần, thỉnh an Hoàng thượng.



Nhưng mà, hắn cái gì cũng không nói, chỉ khẽ đáp một tiếng, miệng phát ra vài tiếng rên rỉ lười biếng, trêu chọc cung nữ đỏ ửng cả mặt, cảnh tượng này nàng đều trông thấy rõ ràng.



“Hoàng thượng, để vi thân giúp ngươi xoa bóp.” Nghê Ngạo Lam không chịu đựng được vị chua bốc lên trong ngực. Kỳ thực, trên lý trí nàng rất rõ ràng mình không nên để tâm tình buồn bực này chi phối, nhưng về tình cảm thì vẫn luôn nhắc nhở nàng, nam nhân này là của nàng.



Nam Cung Lân nghe vậy, liền vẫy lui cung nữ để Nghê Ngạo Lam bắt tay tiếp tục xoa bóp bắp thịt của hắn.



“Ái khanh, trẫm muốn tìm khanh và Hiểu Lam cùng dùng bữa, muốn xem huynh muội song sinh hai người lớn lên giống nhau thế nào.” Hắn nhắm mắt, cảm thụ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang xoa nắn trên da thịt của hắn.



Trước đây hắn đã cảm thấy vóc người và bàn tay của Nghê Ngạo Lam đều đặc biệt nhỏ, còn nghĩ đó là do thiếu niên vẫn chưa phát dục xong, nhưng không ngờ nàng lại là thân nữ nhi.
Đáy mắt mang theo tia tức giận, Nam Cung Lân khẽ nhếch môi, yêu cầu “Trẫm muốn đứng lên, ái khanh hãy tới đây đỡ trẫm.”



Bị nhìn đến sống lưng lạnh toát Nghê Ngạo Lam thầm vui mừng vì có thể tránh được một kiếp, không chút suy nghĩ liền đưa tay nắm lấy bàn tay của Đế vuong, trên tay truyền đến một lực kéo, không tới một giây nàng đã rơi vào trong dòng nước ấm áp.



“A… khụ khụ…” Nàng nổi lên mặt nước, đối diện với Thiên tử mỹ lệ, vẻ mặt hắn vẫn rất thản nhiên, một chút hoang mang đều không có, hắn chậm rãi nói “Ái khanh, vừa rồi trẫm dùng sức hơi quá, khanh té có sao hay không?”



Hắn là cố ý?!



Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, Nghê Ngạo Lam hết mở lại khép miệng, không biết nên nói cái gì, bởi vì nàng rất xác định bản thân mình lúc này đã không còn chỗ trốn rồi.



“Sao không nói lời nào? Khanh không phải Hiểu Lam, không phải người câm đấy chứ? Có điều nếu khanh muốn làm Hiểu Lam, trẫm cũng không ngại chơi với khanh đâu.”



“Hoàng thượng… Ngài nói gì vi thần không hiểu, vi thần che giấu dung mạo cũng vì sợ trêu hoa ghẹo nguyệt, ngài nghĩ xem nếu vi thần giống y đúc Hiểu Lam lại không che giấu gì, vậy chẳng phải sẽ trêu chọc mấy kẻ phong lưu tới quấy rối hay sao?” Nghê Ngạo Lam quyết định giả ngu đến cùng, những lời này nàng đã sớm nghĩ ra, lúc này vừa vặn có thể dùng nó làm cái cớ.



“Không hiểu? Trẫm muốn khanh cởi giày cho trẫm xem chân phải của khanh thế nào?” Nam Cung Lân nheo lại đôi mắt đen, tức giận vì nàng vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận, lúc này vẫn còn muốn phủi sạch tất cả, cho nên phải hạ một liều thuốc mạnh hơn mới được.



Nghê Ngạo Lam lắc đầu, khủng hoảng lùi về phía sau.



Hồng ấn…



Như vậy chính là thừa nhận bản thân là Nghê Hiểu Lam, nàng từng nói với hắn ấn ký này chỉ có muội muội mới có, ca ca không có, thực sự là ngu ngốc mà, lúc trước đáng lẽ không nên nói như thế.



“Ái khanh, trẫm nên gọi khanh là Nghê Ngạo Lam hay là Nghê Hiểu Lam đây?” Nam Cung Lân cười hỏi, lại như con sư tử tao nhã kiêu ngạo từng bước áp sát thỏ trắng nhỏ kinh hãi nhu nhược.