Chước Phù Dung

Chương 51 : Dê tuyết

Ngày đăng: 12:20 18/04/20


Đế vương trẻ tuổi tự hạ mình hầu hạ nàng, để người khác biết được thực sự là chuyện lạ, huống chi lại là một thiên tử kiêu ngạo lạnh lùng, không coi ai ra gì.



Lúc này hắn đang thần phục bên dưới, điều này khiến Nghê Ngạo Lam cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc.



“A... hoàng thượng...” thiếu nữ rũ mắt xuống, dõi theo khuôn mặt tuấn tú của hắn gần như dán lên da thịt nơi riêng tư, thỉnh thoảng một đoạn lưỡi xinh đẹp xuất hiện quét liếm khe nhỏ, quả thực dâm tà không chịu nổi.



Nuốt dâm dịch thiếu nữ sản xuất vào miệng, vị ngọt tanh làm Nghê Ngạo Lam muốn ngừng mà không được mút mạnh, dường như muốn hấp thụ hết hương vị ngọt ngào mới thôi.



Liếm đủ rồi, hắn mới ngẩng mặt lên, con ngươi đen cùng nàng nhìn nhau, hắn khẽ cười liếm liếm thủy dịch lưu lại nơi bờ môi, giơ tay tao nhã dùng ống tay áo lau mật thủy dính trên mặt.



“Haha, ái khanh, tối nay trẫm đi ngự thư phòng phê tấu chương, mà áo bào này đã nhuộm mùi vị chỗ đó của khanh, hẳn có thể giải quyết cảm giác trống rỗng khi khanh không ở bên trẫm rồi.”



“"Hoàng... hoàng thượng!”



Nghê Ngạo Lam quả thực không ngờ đường đường là một đế vương Đại Cảnh quốc lại có thể hư hỏng như thế, hắn không thèm để ý nhưng biết đâu Kim Phúc công công và những thị vệ cung nữ khác ngửi được, mặt nàng phải để ở đâu đây!



Phớt lờ giọng nói khàn khàn xen lẫn sự kinh ngạc của nàng, bàn tay to của thiếu niên với tới cái bàn, đầu ngón tay trắng loáng nhẹ nhàng chọn toàn bộ bút lông đặt trong nghiên mực.



“Ái khanh... những bút lông sói này dùng thuận tay chứ?’’ Ánh mắt lướt qua bút lông từ nhỏ tới lớn, bút lông nhỏ chu sa dùng để khoanh tròn, bút lông lớn mực tàu dùng để ghi chép tấu sớ.



Không hiểu sao đột nhiên nhảy ra vấn đề này, Nghê Ngạo Lam thoáng sửng sốt, “Đều dùng thuận tay cả, có điều vẫn là bút lông dê tuyết hoàng thượng tự mình tặng kia dùng tốt nhất.”
Nội tâm giãy giụa trong chốc lát, thiên hạ chung quy không thắng nổi cám dỗ nhục dục, giờ thịt huyệt tràn đầy cảm giác ngứa ngày, muốn côn th*t hắn chen vào, thế là nàng vươn chiếc lưỡi béo ra, liếm mật dịch trên ống bút vào miệng mình.



Sau khi cố gắng liếm một lượt ống bút ẩm ướt, Nghê Ngạo Lam thấy đế vương chậm rãi mạch lạc dùng ống tay áo lau ống bút, mà nàng đã quanh quẩn sát biên giới nhục dục sắp phát hỏng mất, bèn chủ động mở miệng, “Hoàng thượng, vi thần muốn người, cho thần đi.”



Ra tay cởi dây thừng mềm trên tiết khố, Nam Cung Lân hỏi, “Muốn gì nào, ái khanh phải nói rõ ràng chứ.”



“Vi…vi thần muốn…long căn của hoàng thượng tiến vào huyệt của vi thần…”



Lúc này, tiết khố rơi xuống, bị thiếu niên đá qua một bên, côn th*t thô to thẳng tắp vểnh lên, phía trên còn tiết thủy dịch.



Hắn cười thỏa mãn, gần đây nàng thực sự bị hắn dạy dỗ thành công rồi, lúc đầu nàng lắp ba lắp bắp nói lời phóng túng, không mở miệng được, bây giờ mặc dù vẫn xấu hổ, song to gan hơn nhiều đấy.



Khi côn th*t chống đỡ trên miệng huyệt, hai chân nàng lập tức cuốn lấy phần eo rắn chắc của hắn, đong đưa mông dụ dỗ hắn mau chóng chen vào.



“Chậc chậc, ái khanh vội quá.”



“Hoàng thượng, mau một chút a…”



Khi nàng mở miệng, hắn chợt thẳng lưng, côn th*t xâm nhập thẳng vào thịt huyệt ẩm ướt căng chặt của nàng.