Chước Phù Dung

Chương 58 : Biệt uyển

Ngày đăng: 12:20 18/04/20


Chìm vào trong giấc mộng nặng nề, thoáng trông thấy dáng dấp chân thực kia.



Thiếu niên tóc dài như mực rối tung, cánh tay tráng kiện đang nắm lấy đôi chân ngọc của nàng, nam căn thô to tím sẫm đang không ngừng cắm vào thủy huyệt béo mập nộn thịt, kéo ra từng giọt dâm dịch tung tóe.



Bụng dưới tràn đầy cảm giác vừa chua trướng vừa tê dại, làm cho nàng không nhịn được rên rỉ ra tiếng, thân thể giống như con cá thiếu nước khô nóng, chủ động uốn cong người làm cho thiếu niên tiến vào nàng càng thêm triệt để.Túi ngọc liên tiếp đánh vào mông phấn, nam căn cố hết sức xen vào đến đỉnh hoa tâm, mang đến cho nàng khoái cảm vui sướng không cách nào nói nên lời.



Nàng cố gắng muốn mở to mắt để nhìn rõ thiếu niên, đang quấn quýt lấy mình là ai, nhưng giống như bị ngăn cách cách bởi tầng tầng sương mù.



Sức lực kinh người kia làm thân thể mềm mại của nàng nhiễm một tầng phấn hồng, cảm nhận được nhuyễn thịt trong dâm huyệt càng ngày càng co rút nhanh, ở khoảnh khắc nàng sắp đạt tới cao trào, thiếu niên nói: “Hừm, bảo bối, nàng thật ngọt thật thơm...”



“"Phù phù... Hô...”



Liễu Ương Ương đột nhiên tỉnh lại, thất thần nhìn nóc giường không biết nên hối hận hay là nên xấu hổ.



Giấc mộng xuân này đã dây dưa nàng gần ba năm nay rồi, đều là cảnh nàng cùng một thiếu niên không biết tên nào đó quấn quýt lấy nhau, các loại tư thế đều có. Vừa bắt đầu thì thỉnh thoảng xuất hiện, nàng không để ý lắm, nhưng sau đó tần suất lại càng ngày càng nhiều.



Có thể là do mộng xuân ảnh hưởng, nàng không thể nào tiếp thu được sự thân mật, đụng chạm của Liễu Hữu Trình, mỗi khi hắn cúi người lại gần muốn hôn môi nàng thì nàng liền cảm thấy toàn thân cứng ngắc, hoang mang cực kỳ, hắn tự nhiên cũng nhận ra được, liền ôn nhu giảng hòa, hai người nhiều nhất cũng chỉ nắm tay.



Việc này, nàng chưa bao giờ đề cập tới với chồng mình, chỉ yên lặng để ở trong lòng.



Những đại nương đại thúc cùng sống trong đại trạch này đều cho rằng bọn họ ban đêm rất hoan hảo, lúc nào cũng quan tâm xem bụng nàng đã có động tĩnh gì hay không, những lúc như vậy chồng nàng sẽ nói nàng còn trẻ, không vội.



Đáy lòng nàng cũng mơ hồ biết như vậy đối với Liễu Hữu Trình mà nói là một loại dằn vặt, nhưng...nhưng nàng không rõ bản thân mình có vấn đề gì, muốn vượt qua điểm mấu chốt kia tựa hồ còn khó hơn lên trời.



Trước đây ở trong những giấc mộng xuân, nàng chỉ thấy được hình ảnh, lần này nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói vị thiếu niên kia, cho nên nàng mới giật mình tỉnh lại.



Bởi vì, giọng nói kia chẳng phải chính là ân công Nam Cung công tử mà đêm qua nàng đã gặp được.
Khóe miệng khẽ nhếch, Mãn Tử Đình quay đầu nói với Liễu Ương Ương:”Liễu phu nhân, hắn đang luyện võ, chúng ta trước hết đừng quấy rầy, đi ra phía trước uống trà, chờ hắn luyện xong.” Vừa nhìn liền biết tâm tình của Nam Cung thiếu gia đang cực kỳ ác liệt.



Gương mặt tuấn tú nở nụ cười, nhưng trong lòng thì thầm mắng, Nam Cung Lân yêu nghiệt chết tiệt nhà ngươi! Dám chém hư rừng trúc của ta!



Liễu Ương Ương liền vội vàng gật đầu, chỉ sợ nếu bản thân đi qua cũng bị xem là trúc mà chém cho vài kiếm. Nàng có chút e ngại, tuy nhiên đối với ân công vẫn cảm thấy sùng bái, những chiêu thức võ công kia thật tuyệt diệu, mỗi một cái quét tay xoay người đều uy thế hừng hực, nếu không phải nam nhân này quá mức hắc ám, vậy sẽ làm người say mê vô cùng.



Mãi xuất thần nghĩ đến dáng vẻ và khí thế của Nam Cung Lân ở trong rừng. Liễu Ương Ương không chú ý tới có cành cây mọc dài ra trên đường mòn uốn lượn, sát qua hai gò má, bởi vì lực va chạm không nhỏ, cho nên đã kéo sa mạn che mặt của nàng xuống.



“A…” Nàng kinh hô một tiếng, kiến Mãn Tử Đình đang đi phía trước quay đầu lại quan tâm hỏi han.



“Ngươi… Ngươi là Nghê Ngạo Lam? Mãn Tử Đình nhìn thấy Liễu Ương Ương thì hoàn toàn cả kinh, kêu lên thành tiếng.



Sau khi vội vàng che lại mạn che mặt, Liễu Ương Ương nâng mắt, nghi hoặc nói “Công tử nhận lầm người rồi, ta chưa từng nghe qua cái tên mà ngài vừa nói, ta là Liễu Ương Ương.”



Quan sát trong ánh mắt nữ tử xác thực là ý nghĩ chân thành, không có giả tạo, Mãn Tử Đình giả vờ xấu hổ nói, “Ai nha, ngươi cùng nữ nhân kia quá giống nhau, làm cho ta suýt chút nữa thì ngộ nhận rồi, ha ha.”



Hắn đã từng thấy qua chân dung của Nghê Ngạo Lam, đó là Kim Phúc lén lút đưa cho hắn nhìn, vốn hắn vẫn chờ mong có thể nhìn thấy thiếu nữ thừa tướng, lại không nghĩ rằng một lần gặp mặt cũng không có, khi đó Nam Cung Lân ý chí đang sa sút, hắn đương nhiên không dám nhắc tới chuyện này, nên mới tìm Kim Phúc hỗ trợ.



Nữ tử trước mắt đúng là Nghê Ngạo Lam không sai, ngũ quan thần thái hoàn toàn tương tự.



Vậy vì sao nàng lại hoàn toàn không quen biết Nam Cung Lân?



Hắn đem đoạn đối thoại giữa Liễu Ương Ương và Nam Cung Lân so sánh suy ngẫm, mơ hồ cảm thấy trong này có vấn đề, hắn phải cho người ngầm điều tra trước đã, về phía Nam Cung Lân hắn vẫn nên án binh bấ động, nguyên nhân là hắn sợ nói ra rồi, bạn tốt có thể sẽ phát điên dọa đến Liễu Ương Ương.



Ha ha, nữ nhân này hắn phải cẩn thận theo dõi, không thể để nàng chuồn mất một lần nữa, hạnh phúc của bạn tốt cần nhờ tới một chút sức lực của hắn a!