Chước Phù Dung

Chương 62 : Trở về

Ngày đăng: 12:20 18/04/20


Mặt trời sáng rực rỡ, những chú chim oanh nhảy nhót trên cành cây, tiếng hót lanh lảnh vang cả một góc trời.



Liễu Ương Ương tỉnh giấc lúc trời sắp trưa, nhớ tới đêm qua còn ở trong đình nghỉ mát tại hoa viên cùng ân công ngắm trăng uống rượu, sao hiện tại mình lại nằm trên giường, chẳng lẽ là mình đã say đến bất tỉnh nhân sự.



Vén chăn ngồi dậy, một trận mùi hương truyền vào mũi, nàng nhận ra được, mùi hương này lúc nào nàng cũng ngửi thấy trên người Nam Cung Lân, xem ra mình đang ở trong phòng của hắn.



Đột nhiên, nàng hoảng loạn nhìn xuống, may mà yếm và áo lót vẫn còn ở trên người, xem ra nàng và hắn là thuần khiết, bèn thở phào nhẹ nhõm.



Ngồi dậy mặc lại y phục đã được để sẵn ở trên giường, gò má nàng hiện lên nhàn nhạt ửng hồng, trong đầu thì suy nghĩ lung tung tối hôm qua có phải Nam Cung Lân cùng nàng ngủ chung một giường hay không, vì trong lúc mơ màng nàng cảm giác được hắn ôm nàng, sờ nàng, nhưng lại không chắc chắn lắm.



Tỉnh lại không thấy hắn ngủ bên cạnh, có thể hắn đã ngủ ở nơi khác, nhưng theo lý mà nói thì nàng phải ngủ ở phòng khác, sao lại nằm trong phòng ngủ của hắn được?



Ngẫm lại, Nam Cung Lân đối xử với nàng rất tốt, là chính nhân quân tử, khả năng hắn nhường lại phòng ngủ cho nàng không phải là không có.



Có điều, hiện tại không phải là lúc nghĩ đến những việc này, nàng suốt đêm không về, ắt hẳn Lâm đại nương đã vô cùng sốt ruột, trước mắt nàng phải chạy về đại trạch mới được.



Liễu Ương Ương rời khỏi phòng ngủ, ở hành lang uốn khúc đụng phải một a hoàn, liền nhờ đối phương hỗ trợ nhắn cho Nam Cung Lân, sau đó vội vã chạy về nhà.



Đại trạch, trong phòng bếp…



Lâm đại nương đang mất hứng càm ràm với Liễu Ương Ương mới vừa trở về, trên mặt mang theo bất đắc dĩ, không biết nên làm sao nói với nàng, tiểu nương tử này xem ra ôn hòa tú lệ, nhưng trong xương lại là một người tính tình cố chấp, rất có chủ kiến khiến người khác không biết phải làm sao với nàng.



“Ương Ương, con mỗi ngày xuất môn, đại nương là nhắm một mắt mở một mắt, nhưng dường như ta đã quá dung túng con rồi, tối hôm qua lại dám không về nhà.”
Trời vừa sáng, Nam Cung Lân liền bị Mãn Tử Đình đánh thức, muốn hắn cùng đi dò xét dân tình biên cảnh, xin hắn kiểm tra, hai người có thể thảo luận làm sao cải thiện cuộc sống của châu huyện địa phương.



Hai người bọn họ thuở nhỏ giao tình rất tốt, nhưng xúc tác lớn nhất khiến cho bọn họ tình như huynh đệ chính là có cùng mục tiêu chí hướng với quốc gia hưng thịnh giàu mạnh, bởi vậy bọn họ xuyên trao đổi ý kiến và suy nghĩ với nhau.



Trước khi rời đi, Nam Cung Lân ngồi bên cạnh giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa gò má trắng mịn của nàng, yêu thương nhìn bộ dáng ngủ say ngây thơ của nàng, một lát sau đặt nụ hôn lên trán nàng, sau đó mới lưu luyến không rời đi đến điểm hẹn.



Nào biết, sau khi trở về, Kim Phúc dùng vẻ mặt đưa đám nói “Liễu cô nương nhắn lại rằng nàng về đại trạch báo bình an, chạng vạng sẽ tới.”



Hắn không ngờ rằng trong lúc mình đi vệ sinh, Liễu Ương Ương vừa vặn tỉnh lại rồi chạy mất, khiến hắn lo sợ chờ chủ nhân trở về bẩm báo lại, bản thân chuẩn bị tinh thần nhận phạt.



“Ừ.” Nam Cung Lân cười cợt, liền bước vào phòng ngủ, ngồi ở trước bàn sách chấp bút viết, lưu lại Kim Phúc đang toát mồ hôi lạnh đứng phía sau.



Tuy rằng chờ mong về tới Luật Ánh biệt uyển sẽ có thể nhìn thấy Liễu Ương Ương, có điều nàng muốn trở về đại trạch cũng nằm trong dự liệu của hắn, nàng luôn là người lo lắng suy nghĩ cho người khác.



Buổi sáng lúc đi cùng Mãn Tử Đình có nhắc tới Liễu Ương Ương, đối phương đã đại khái nói với hắn tình hình và tư liệu tra được của nàng.



Hiện tại chân tướng duy nhất còn thiếu là, rốt cuộc tại sao nàng lại xuất hiện ở biên cảnh Thường Mãn quốc cách Đại Cảnh quốc 500 dặm, mà nàng tại sao lại mất trí nhớ.



Chẳng trách nàng không nhận ra hắn, còn kiên trì nói tên của nàng là Liễu Ương.



Bảo bối của ta, lần này ta tuyệt đối sẽ không để nàng biến mất trước mặt ta nữa, tuyệt đối sẽ đặt nàng trong lòng mà nâng niu sủng ái và bảo vệ.