Chước Phù Dung
Chương 64 : Tranh giành tình yêu
Ngày đăng: 12:20 18/04/20
Nam Cung Lân xưa nay chưa hề nghĩ tới người trộm đi tâm can bảo bối của mình hóa ra lại là người mà hắn dưỡng ở bên cạnh, hắn biết rất rõ Viễn Trình có ý với Nghê Ngạo Lam, nhưng hắn ngây thơ cho rằng hắn ta không dám động vào nàng nửa phần.
Là hắn sơ suất, để Viễn Trình có cơ hội mang Nghê Ngạo Lam đi, làm cho nàng rời khỏi vòng bảo hộ của hắn.
“Ương Ương! Hắn ta lừa nàng! Hắn ta căn bản không phải là trượng phu của nàng!” Cơn tức của hắn vọt lên cao, năm ngón tay đột nhiên siết chặt, gân xanh nhàn nhạt nổi lên trên da thịt bạch ngọc.
Lời nói như tia chớp đánh vào hình dáng trong đầu, nàng ổn định cước bộ, mắt to nhìn Liễu Hữu Trình đứng cách mình mười mấy bước chân đằng trước, vẻ mặt nghi hoặc, mờ mịt.
Liễu Hữu Trình thấy Liễu Ương Ương vốn đã hạ quyết tâm đi về phía hắn ta giờ lại do dự không tiến, hắn không cam lòng yếu thế nói: “Ương Ương, nàng đừng nghe hắn nói, nếu ta không phải trượng phu nàng, vậy ta là ai? Tại sao lại sống chung với nàng chứ?”
Đứng giữa hai người nam nhân, Liễu Ương Ương mím chặt môi, đám sương mù mờ mịt lại bủa vây lấy nàng, khiến nàng không biết nên đi về nơi nào.
“Tướng công… Nói với ta… Chàng là ai?” Đôi môi hồng của nàng run run.
Xưa nay, mọi thứ về nàng đều do Liễu Hữu Trình nói cho nàng biết, khiến nàng tin tưởng không nghi ngờ.
Xưa nay, tất cả mọi chuyện đều là hắn tới nói cho nàng nghe, làm nàng toàn tâm toàn ý tin cậy.
Bây giờ, bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân chạy tới nói với nàng như chém đinh chặt sắt rằng tướng công nàng là giả, bảo nàng làm sao có thể không nghi ngờ kia chứ.
Đối diện với đôi mắt dịu dàng trong suốt như nước. Liễu Hữu Trình trong giây lát có chút chần chờ.
“Hắn ta không nói được, thì ta sẽ nói cho nàng, hắn tên…” Nam Cung Lân lạnh lùng cười, lời vẫn chưa nói xong. Liễu Hữu Trình bỗng hét lớn “Câm miệng!”, tiếp theo hắn ta nhảy lên, rút trường kiếm bổ về phía Nam Cung Lân.
Tuy đã phản ứng nhanh chóng lắc mình né qua, nhưng Nam Cung Lân thật không ngờ Viễn Trình ăn gan hùm mật báo dám ra tay với hắn.
Phóng nhanh về phía trước, Nam Cung Lân phất tay rút Thiên Tử kiếm Kim Phúc đã cầm sẵn, xoay người ngăn chặn chiêu thức của Viễn Trình đang vung tới.
Trong lòng Nam Cung Lân cũng hơi kinh ngạc với nội lực của chính mình. Năm năm trước, hắn đã ra tay đả thương hai tên đại nội cao thủ do Lê phi phái tới, một chiêu nửa thức đã làm đối phương mất đi nửa cái mạng. Sau đó, hắn chưa từng tùy tiện ra tay, không ai có thể khiến hắn vận ra mười phần công lực.
Liễu Ương Ương hoảng sợ suýt nữa thở không nổi, lo lắng chạy đến bên cạnh Viễn Trình, móc ra khăn tay lau vết máu trên mũi và miệng hắn, nói “Chàng không sao chứ?” tiếp theo đó vội vàng xé một góc vải trên thân váy, băng bó tay hắn ta.
Trong mắt tràn đầy nhu ý, Viễn Trình si ngốc nhìn chằm chằm nàng, y hệt lần bị tập kích năm đó, nàng săn sóc vết thương cho hắn ta.
“Ương Ương!” Hai nam nhân đồng thời gọi tên nàng.
“Nam Cung công tử… Ngài đi đi.” Lúc này đầu óc Liễu Ương rất hỗn loạn, căn bản không thể nào suy nghĩ. Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Hữu Trình cầm kiếm động võ, chiêu thức thủ pháp thuần thục, có thể thấy được nhiều năm luyện võ, nhưng nàng hoàn toàn không biết chuyện này.
Thêm vào đó nàng sợ hai nam nhân này nếu cứ tiếp tục đánh đánh giết giết, thì sớm muộn gì cũng sẽ nháo đến chết người, nên nàng mở miệng yêu cầu Nam Cung Lân rời đi.
Việc này chấm dứt ở đây đi!
Lời nói của nàng khiến lồng ngực Nam Cung Lân tắc nghẹn, còn Viễn Trình thì ý cười dần dâng lên trong mắt.
“Cho nên, nàng vẫn chọn hắn ta?” Nam Cung Lân cắn chặt bờ môi, nỗi đau do bị phản bội không nói nên lời đang dâng trào trong lòng hắn.
“… Ừ…” Liễu Ương Ương trả lời rất nhỏ, dường nhu không nghe được tiếng nàng nói. Nàng nghĩ, có thể chăm sóc trượng phu chỉ có một mình nàng, mà có thể làm bạn bên cạnh Nam Cung Lân, có thể thay thế được nàng còn có rất nhiều người, mặc dù trượng phu giấu nàng, nhưng nàng vẫn không thể phản bội hắn.
Tiếng đáp khẽ hầu như không nghe được nhưng với thính lực cực kỳ tốt, Nam Cung Lân vẫn nghe rất rõ ràng, hắn khẽ cười như hoa đào nở tháng ba nở rộ, nhưng lại cố giấu đi nỗi đau thấu triệt nội tâm, sợ Liễu Ương Ương nhìn ra.
Chậm rãi lùi lại hai bước, hắn lấy ánh mắt nhu tình như nước, sủng ái cực kỳ nhìn chằm chằm nàng, nói: “Yêu nàng, ta luôn nhượng bộ từng bước một, thậm chí có thể nói… đã không còn nguyên tắc. Đối với kẻ trộm nàng đi, ta có thể tha thứ vô điều kiện, nhưng nếu trái tim yêu nàng này, nàng không cần nữa, thì ta cũng không cần!”
Bàn tay lớn quay ngược Thiên Tử kiếm, Nam Cung Lân giơ lên đâm kiếm về phía ngực mình.