Chước Phù Dung
Chương 70 : Truy phu
Ngày đăng: 12:20 18/04/20
Nam Cung Lân khoan thai chậm rãi đi vào vườn, theo sau ngoại trừ Kim Phúc còn có cung nữ.
Ban ngày, nữ nhân khiến hắn yêu hận chồng chất kia tới Ngự thư phòng, bồi hắn một canh giờ mới rời đi. Trong lúc đó nàng lẳng lặng mài mực, cuối cùng cầm bút lên, viết trên giấy Tuyên Thành.
Mắt liếc một cái, chỉ đợi nàng đi rồi, hắn mới chăm chú đọc.
“Ruột mềm một thốn sầu chan chứa.”
Vừa xem, bảo hắn phát hỏa cũng không được, giả vờ không hiểu cũng không được.
Bước vào hiên, hắn nhìn thấy Nghê Ngạo Lam đang ngồi ngay ngắn trước bàn tròn, rõ ràng đang đợi hắn đến dùng bữa tối, song lại ngồi ở vị trí bên cạnh hắn.
Nghê Ngạo Lam thấy Nam Cung Lân vẫn trưng mặt lạnh như cũ, sải bước đi tới, ngồi cạnh nàng, cười nhạt. Nàng khẽ vỗ tay, đám cung nữ lập tức bưng thức ăn nóng hổi lên.
Ánh mắt đảo qua từng món ăn, đột nhiên đế vương híp đôi mắt hoa đào, hai tay khoanh trước ngực, trêu chọc hỏi, “Sao nào? Ngay cả trẫm ăn gì cũng quản? Nàng là gì của trẫm?”
Vừa mới nói xong, hắn chợt cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Nghê Ngạo Lam vừa nói vừa giúp hắn gắp thức ăn, “Ta là bảo bối của Lân ca ca, không lẽ Lân ca ca cố tình hỏi ta?”
“Trẫm nói này, nàng đúng là càng ngày càng mặt dày!” Nam Cung Lân hừ một tiếng, đáy lòng quả thực tức giận thiên hạ ngày càng không sợ hắn, leo thẳng lên đầu hắn.
“Da mặt không dày sao theo đuổi phu quân nè.” Nàng không vì hắn phê bình mà không vui, ngược lại phóng khoáng tiếp thu.
Lân ca ca của nàng ăn mềm chứ không ăn cứng, thích thẳng thắn trực tiếp, không thích uyển chuyển nịnh nọt.
Từ ‘phu quân’ này không hề báo trước lao thẳng vào ngực hắn, khiến trái tim vốn tuyệt vọng đóng băng của hắn cạy ra một đường rõ rệt, xông vào nơi hắc ám sâu nhất.
Khi thiên tử đột ngột túm thiên hạ, đầu tiên Kim Phúc sững sờ, tiếp đó dùng ánh mắt ra hiệu cho đám cung nữ lui xuống, bản thân mình cũng xoay người đi ra ngoài.
“Kim Phúc công công!” Nghê Ngạo Lam kêu lên muốn giữ người lại, nhưng Kim Phúc vừa nghe mình bị điểm danh, giống như bị sói ác truy đuổi vậy, chuồn càng nhanh hơn.
Lần này xong rồi, tất cả mọi người đều lui hết, chỉ còn lại nàng và Nam Cung Lân, mà nàng giống như con cừu non đợi bị giết, bất quá, nàng cược hắn không nỡ làm nàng đau.
Bàn tay to vung một chưởng không nhẹ không nặng lên mông tiểu mỹ nhân, hắn hỏi, “Còn muốn phá trẫm ngay trước mặt trẫm không?”
“Không nói thế sao Lân ca ca chịu ôm ta.” Tuy không có ý gây rối, nhưng hiệu quả không tệ, nàng dứt khoát yếu ớt không xương nương nhờ trên đùi hắn, cọ cọ áo bào hắn, mùi hương quen thuộc thoang thoảng quanh mũi.
Nam Cung Lân vì lời này của nàng mà trống ngực loạn nhịp, giọng nói yếu ớt của nàng, yêu kiều giở trò lưu manh, khiến hắn thực sự rất khó xem nhẹ sự tồn tại của nàng.
Rõ ràng đã nói với bản thân, đừng tiếp tục chấp nhất nữa, đừng nắm không buông nữa, song vừa chạm mặt, tình cảm lại giống như con ngựa hoang mất cương, không quản được, không khống chế được.
“Tiểu lừa đảo, dậy ăn cơm cho trẫm.” Hắn rũ mắt xuống, nhìn lỗ tai trắng nõn nhiễm chút sắc hồng nhàn nhạt, không thể tránh, thì đành trang bị vẻ uy nghiêm cho mình.
Vất vả lắm mới có thể thân thiết với hắn, cho dù hắn bày tư thế thiên tử, Nghê Ngạo Lam vẫn quyết định không đứng dậy, hơn nữa nàng nghe hắn gọi nàng là tiểu lừa đảo, có thể thấy thái độ của hắn đã dao động rồi.
Tiểu lừa đảo, là cách xưng hô thỉnh thoảng hắn lấy ra gọi nàng, dùng trong lúc vui đùa.
“Không chịu, nằm sấp trên đùi Lân ca ca thích lắm, cho ta nằm nữa đi.”
Cảm xúc yêu thương lại lặng lẽ bò lên mắt hắn, sao Nam Cung Lân không biết nàng đang làm nũng chứ, bèn hung ác cảnh cáo, “Chỉ được một lúc thôi, không có nhiều thêm, đứng dậy sẽ choáng váng.”
Khóe môi nhếch lên, Nghê Ngạo Lam hiểu rõ sự quan tâm của hắn, Lân ca ca thanh tao thực sự đáng yêu quá.